Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 325: "Để ý cũng phải nhịn!"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ không thích náo nhiệt, anh đưa Hàn Thất Thất vào một góc.  

Hàn Thất Thất thấy rảnh rỗi liền mở miệng giải thích: "Nơi này gọi là buổi vũ hội cho con nhà giàu, nhưng thực tế là buổi tiệc coi mắt, nói thẳng ra là nơi để các gia tộc lớn tìm cơ hội hợp tác".  

Trương Minh Vũ tỏ vẻ đã hiểu.  

Chẳng bao lâu sau, mọi người đứng ngoài cũng dần dần đi vào.  

Trong đó đa số là các cô gái, dù sao cũng là buổi vũ hội dành cho con nhà giàu.  

Nhưng trong đó Trương Minh Vũ cũng nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.  

Dịch Thanh Tùng, Hà Gia Hoa.  

Trương Minh Vũ thầm cảm thấy bất đắc dĩ.  

Anh luôn cảm thấy buổi tiệc này ẩn chứa âm mưu gì đó.  

Mọi người nhanh chóng vào hết, cửa khách sạn được đóng lại.  

Ánh mắt Triệu Khoát chậm rãi quét qua mọi người, cuối cùng dừng trên người Hàn Thất Thất.  

Mắt hắn lóe lên vẻ kỳ dị.  

Sau đó hắn không do dự nữa, bước lên giữa sân khấu, cầm mic lên: "Cảm ơn các vị hôm nay đã tham gia buổi vũ hội do chúng tôi tổ chức".  

"Không cần nói nhiều nữa, cứ khiêu vũ trước đã".  

"Khiêu vũ xong tôi sẽ để các vị có thời gian để giao lưu".  

Triệu Khoát vừa nói xong, đại sảnh liền vang lên tiếng nhạc êm dịu.  

Trong khách sạn hai người một đôi bắt đầu bước vào khoảng trống ở giữa để khiêu vũ.  

Những người đi một mình cũng bắt đầu tìm bạn nhảy phù hợp.  

Trương Minh Vũ chẳng hề hứng thú, cũng không biết nhảy.  

Hàn Thất Thất càng không phải nói, cho dù mặc lễ phục dạ hội nhưng vẫn ra vẻ mấy con nhóc đầu gấu, ngồi cắn hạt dưa.  

Mọi người bắt đầu nhảy rồi.  

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất rõ ràng trông rất bắt mắt.  

Triệu Khoát mỉm cười, chậm rãi bước tới.  

Nhưng Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất coi như không nhìn thấy, im lặng làm chuyện riêng.  

Triệu Khoát dừng bước, khách khí mỉm cười: "Chào anh, tôi mời bạn nhảy của anh nhảy một điệu, chắc anh không để ý đâu nhỉ?"  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Anh nhìn hắn như tên điên rồi nói: "Có để ý".  

Khóe miệng Triệu Khoát co rút, lạnh lùng nói: "Để ý cũng phải nhịn!"  

Nói xong liền quay người đi đến chỗ Hàn Thất Thất.  

Trương Minh Vũ bất mãn nói: "Thế anh hỏi tôi làm cái quái gì?"  

Cơ thể Triệu Khoát lập tức lảo đảo!  

Hắn cố nén lửa giận, mỉm cười lịch sự nói: "Thất Thất, không biết anh có vinh hạnh mời em một điệu không?"  

Hàn Thất Thất cắn hạt dưa, không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Không".  

Khóe miệng Triệu Khoát lại co giật!  

Xung quanh có không ít người đang nhảy, họ cũng bắt đầu mỉm cười khinh bỉ.  

Triệu Khoát hít sâu một hơi, mắt phát sáng!  

Được, mấy người đợi đấy cho tôi!  

Triệu Khoát tức giận quay người rời đi, trong đầu dường như có toan tính gì đó.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, lầm bầm nói: "Cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là tự rước nhục vào người rồi... đúng là thằng ngu".  

Hàn Thất Thất không nhịn được mỉm cười.  

Chịu đựng cả buổi, màn khiêu vũ cuối cùng cũng kết thúc.