Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 323: Thật sảng khoái!




Cô ta bực bội lầm bầm: “Bố tôi cứ bắt tôi phải tham gia tiệc vũ hội gì đó! Bảo tôi phải trải nghiệm cảm giác làm một cô chủ nhà quý tộc gì đó, phiền chết mất!”  

Trương Minh Vũ nghi hoặc hỏi: “Thế thì liên quan quái gì đến tôi?”  

Cô ta bất lực đáp: “Đi vũ hội phải dẫn theo bạn nhảy nam. Cả bố mẹ tôi đều bắt tôi rủ anh đi cùng. Tôi cũng không còn cách nào khác…”  

“Mẹ tôi còn doạ ngã bệnh để uy hiếp…”  

Anh khẽ bật cười, cố tình tỏ ra khó xử: “Tôi còn bận nhiều việc lắm, sợ là lần này không giúp được cô đâu”.  

Cô ta vội vàng hô lên: “Hả? Không được! Tôi mà không đi mẹ tôi sẽ phát điên đấy!”  

“Anh… anh đang bận cái gì? Dời sang ngày khác không được à?”  

Trương Minh Vũ thầm đắc ý trong lòng, ngoài mặt vẫn giả bộ nói: “Không được đâu. Tôi vừa mới mua lại một toà nhà, đang bận tìm người thiết kế đây”.  

Hàn Thất Thất gào lên: “Anh còn tìm ai nữa? Chẳng ai thiết kế giỏi bằng tôi đâu!”  

“Anh mau tới đây giúp tôi đi! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này tôi sẽ thiết kết cho anh luôn, được không?”  

Kế hoạch thành công!  

Anh bất đắc dĩ đáp: “Được rồi. Thấy cô gấp như vậy, tôi sẽ giúp cô lần này”.  

Nếu không nhờ chuyện này, chắc chắn người như cô ta sẽ không dễ dàng đồng ý giúp anh thiết kế.  

Nhất định cô ta sẽ đòi hỏi hàng loạt yêu cầu!  

Hàn Thất Thất vui vẻ nói: “Thế mới đúng chứ. Không ngờ người như anh cũng có tình nghĩa phết! Tôi đến đón anh nhé!”  

Nói rồi cô ta cúp máy luôn, bộ dạng vội vàng như sợ anh đổi ý.  

Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Cuộc trao đổi này có lời rồi!  

Bây giờ tất cả đều đã được giải quyết tốt đẹp, chỉ cần đợi ngày khai trương khách sạn mới nữa thôi!  

Thật sảng khoái!  

Mười lăm phút sau, xe của Hàn Thất Thất đã tới cổng khách sạn.  

Anh vừa xuống tầng liền trèo lên xe.  

Cô ta liếc nhìn anh một lượt, tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Tốt xấu gì anh cũng là ông chủ của một cái khách sạn, sao lại ăn mặc luộm thuộm như vậy hả?”  

Anh nổi giận nói: “Chỉ là quần áo thôi mà, mặc kiểu gì chả là mặc, che được người là đủ rồi. Tôi cũng thích kiểu này”.  

Hàn Thất Thất bĩu môi khinh bỉ, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu bất lực.  

Cô ta nhanh chóng lái xe rời đi.  

Trương Minh Vũ cũng không biết cô ta định đưa mình đi đâu, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường.  

Chẳng bao lâu sau, xe lại dừng.  

Anh ngẩng đầu lên nhìn thử mới bàng hoàng phát hiện mình đang đứng trước cửa khách sạn Cách Lâm.  

Chuyện này…  

Đột nhiên anh có cảm giác xót xa.  

Nếu là ở khách sạn Hồng Thái thì tốt biết mấy, anh có thể kiếm được kha khá tiền.  

Hàn Thất Thất buồn bực nói: “Vũ hội lần này là do nhà họ Triệu đứng ra tổ chức, khách sạn này cũng là của bọn họ. Thế mà anh còn muốn họ tới khách sạn nhà anh hả?”  

Trương Minh Vũ sợ ngây người.  

Nhà họ Triệu? Chính là gia tộc có hôn ước với Hàn Thất Thất sao?  

Anh khó hiểu hỏi: “Lần trước cô đã làm loạn hết cả lên rồi, sao họ vẫn còn mời cô tới?”  

Cô ta chán nản đáp: “Thì tại hai người đàn ông kia về nhà gọi điện khuyên nhủ, nói cái gì mà hai bên vẫn còn phải qua lại…”  

Anh nghe xong mới bừng tỉnh.  

Dù sao thì đối với Hàn Thiên Hoa và Triệu Hải Thần, cả hai bên đều là đối tác hiếm có, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện trở mặt.  

Sau khi đỗ xe lại, Hàn Thất Thất mở cửa bước xuống.  

Lúc này trước cổng khách sạn đã có vô số xe sang đỗ lại.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua, đúng lúc trông thấy cô ta cởi chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình.