Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 322: Trùng hợp vậy sao?




Trương Minh Vũ vô thức ngồi thẳng người dậy.  

“Được rồi, cô hẹn gặp cô ấy đi. Lát nữa tôi sẽ tới khách sạn nói cụ thể với cô sau”.  

“Vâng thưa anh!”  

Dứt lời, anh lập tức cúp máy.  

Anh đứng dậy cử động một lúc mới cảm thấy cơ thể quay về chịu sự điều khiển của mình.  

Anh đi rửa mặt rồi ăn cơm.  

Khi đi ra khỏi biệt thự, anh thấy một chiếc Mercedes màu đen đang đỗ ngay trước cổng.  

Anh không hề chậm trễ vội ngồi lên xe.  

Chiếc xe nhanh chóng đưa anh tới trước cổng khách sạn.  

Vừa mới xuống xe, anh liền đi thẳng một mạch tới phòng làm việc.  

Đến khi mở cửa bước vào, anh trông thấy Vương Vũ Nam đã cung kính đứng chờ cạnh bàn làm việc không biết từ bao giờ.  

Anh kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”  

Cô ấy lúng túng cười đáp: “Anh vẫn chưa sắp xếp chỗ làm mới cho tôi”.  

Bấy giờ anh mới sực tỉnh, buồn bực vỗ đầu một cái.  

Sau khi anh ngồi xuống, Vương Vũ Nam bắt đầu kể lại chuyện ngày hôm qua.  

Thủ tục chuyển nhượng mặt bằng đã hoàn thành thuận lợi.  

Tuy nội thất bên trong đã được sửa sang qua một lần nhưng chắc chắn vẫn chưa đạt tới yêu cầu của Trương Minh Vũ.  

Vương Vũ Nam liệt kê cho anh những nơi cần tu sửa lại.  

Anh nhìn qua một lượt, cảm thấy rất hài lòng.  

Cô ấy liệt kê vô cùng đầy đủ, kể cả những nơi nhỏ nhặt nhất, không hề bỏ sót gì.  

Anh bật cười khen ngợi: “Làm rất tốt”.  

Vương Vũ Nam mỉm cười vui vẻ.  

Anh nói tiếp: “Lát nữa cô đi bàn chuyện hợp tác với Lâm Kiều Hân đi. Cứ nói là phương án thiết kế do chúng ta cung cấp, bọn họ phụ trách thi công là được”.  

“Giá cả cụ thể thì hỏi thư ký Ngô. Làm việc với Lâm Kiều Hân thì có thể nới lỏng quy tắc, chênh nhau tám mươi, một trăm nghìn cũng không sao”.  

Nghe anh nói vậy, Vương Vũ Nam cảm thấy cực kỳ khó hiểu.  

Chênh lệch tám mươi, một trăm nghìn cũng không sao?  

Đây… mà là hợp tác à? Cho không thì đúng hơn…  

Trương Minh Vũ đã nói như thế, đương nhiên cô ấy cũng không dám phản bác, ngoan ngoãn làm theo.  

Cô ấy nhanh chóng ra ngoài đi tìm Lâm Kiều Hân nói chuyện.  

Anh chợt có một cảm giác bất đắc dĩ.  

Vô hình trung anh lại trở thành nhà đầu tài trợ cho cô.  

Nếu để Lý Phượng Cầm biết được…  

Trương Minh Vũ lắc đầu nguầy nguậy, lòng thầm cảm thán.  

Nhà cửa đã lo xong xuôi, chuyện tu sửa cũng quyết định ổn thoả. Bây giờ chỉ còn mỗi chuyện thiết kế.  

Thế nhưng… anh nên mở lời với Hàn Thất Thất như thế nào?  

Ngay khi anh đang nghĩ nát óc xem phải làm thế nào thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên inh ỏi.  

Anh lấy ra xem thử, bất ngờ thấy người gọi tới là Hàn Thất Thất!  

Trùng hợp vậy sao?  

Anh nhếch miệng cười một tiếng, cảm thấy hưng phấn hơn hẳn, vội vàng ấn nghe máy.  

Giọng nói kiêu ngạo của Hàn Thất Thất lập tức vang lên: “Đang làm gì đấy? Tôi tìm anh có chút việc”.  

Có việc sao?  

Anh lại càng khấp khởi mừng thầm!  

Vốn đang không biết phải nói kiểu gì, bây giờ… cơ hội bất ngờ ập đến.  

Khụ khụ!  

Anh ho khan một tiếng, cố tình tỏ ra lạnh lùng đáp: “Chuyện gì?”