Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 29: Nhà giàu nhất hả? Đàn em tôi đấy




Dịch Thanh Tùng ung dung dựa lưng vào ghế, nhếch miệng nở nụ cười quái dị.

Trước khi về nước, hắn ta đã hỏi thăm được rằng, Trương Minh Vũ chỉ là một kẻ vô công rồi nghề.

Cũng chính vì thế nên nhà họ Lâm đã bị mất thể diện không ít. Đương nhiên hắn ta không thể bỏ qua cơ hội châm chọc anh lần này. Vừa hay hắn ta cũng có thể chứng minh cho Lâm Kiều Hân thấy mình ưu tú hơn Trương Minh Vũ thế nào!

Anh cũng hiểu được điều này, mỉm cười đáp lại: “Tôi bất tài, chỉ có thể bắt cá ngoài biển”.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng cố nhịn cười, toàn thân không kìm được run bần bật.

Đột nhiên cô phát hiện, dường như anh không vô dụng tới vậy.

Ít nhất còn cái miệng…

Nghe thấy thế, cả Lý Phượng Cầm và Dịch Thanh Tùng đều cau mày.

Bắt cá?

Lý Phượng Cầm do dự hồi lâu, vốn định mắng chửi nhưng vẫn cố nhịn.

Dịch Thanh Tùng bật cười hỏi tiếp: “Thu nhập một tháng của anh là bao nhiêu?”

Trương Minh Vũ tỏ vẻ suy tư một lúc mới trả lời: “Khó nói lắm, phải xem vận may thế nào. Bình thường bắt mấy con cá con tôm be bé thì có thể kiếm được mấy chục tệ”.

“Nhưng nếu được may mắn như hôm nay, bắt được một con rùa lớn thì có thể kiếm được một trăm”.

Lâm Kiều Hân cúi thấp đầu, cơ thể không ngừng run rẩy.

Dịch Thanh Tùng lại bị làm cho kinh ngạc.

Ở bờ biển còn có thể bắt được rùa sao?

Mãi lâu sau, hắn ta mới cười nói: “Thu nhập cũng không cao lắm. Dù ngày nào anh cũng bắt được rùa thì cũng chỉ kiếm được ba nghìn thôi”.

Trương Minh Vũ lại vội vàng xua tay: “Không không không, sao có thể gặp mỗi ngày được. Chỉ có hôm nay may mắn gặp được một con thôi. Nghe nói còn bơi từ bờ bên kia của Thái Bình Dương tới, cao cấp lắm!”

Lâm Kiều Hân điên cuồng run rẩy, sắp không nhịn cười nổi nữa.

Dịch Thanh Tùng vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng càng thêm khinh bỉ.

Kiếm được ba nghìn mà còn đắc ý được như vậy sao?

Vẻ chán ghét trong mắt Lý Phượng Cầm cũng tăng lên.

Hắn bật cười nói: “Hay là thế này đi, tôi vừa mới về nước, gia đình cũng sắp xếp cho tôi một công việc”.

“Hiện giờ tôi đang là giám đốc kinh doanh bất động sản của tập đoàn Đại Phú”.

“Chúng tôi đang thiếu bảo vệ, không biết… anh có hứng thú muốn thử không?”

Dứt lời, hắn ta ngạo nghễ bắt chéo chân.

Trương Minh Vũ sửng sốt nghĩ, lại là tập đoàn Đại Phú? Lại là cấp dưới của đàn em nhà giàu nhất à?

Trong mắt anh chợt loé sáng. Anh cũng bắt chéo chân lười biếng nói: “À, thì ra người anh em rùa biển làm việc ở chỗ Trần Đại Phú”.

“Tôi không làm bảo vệ đâu. Nhưng mà hôm nào đó tôi có thể nói với Trần Đại Phú một tiếng, bảo ông ta thăng chức cho anh”.

“Chỉ làm một giám đốc nho nhỏ… cũng chẳng thú vị gì. Anh thấy có đúng không?”

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chết lặng.

Ai cũng trợn tròn mắt nhìn anh, thậm chí còn hoài nghi mình vừa nghe lầm!

Dịch Thanh Tùng nhíu mày hỏi lại: “Chắc là anh nghe nhầm rồi. Tập đoàn Đại Phú mà tôi nói là doanh nghiệp hàng đầu Hoa Châu chúng ta cơ”.

Trương Minh Vũ thản nhiên nhún vai: “Đúng rồi, chủ tịch của bọn họ là Trần Đại Phú còn gì? Chắc là Hoa Châu không còn Trần Đại Phú nào nữa đâu…”

Chuyện này…

Dịch Thanh Tùng choáng váng không nói nên lời.

Trương Minh Vũ… là thằng ngu à?

Lý Phượng Cầm nhanh chóng lấy lại tinh thần, nổi giận quát: “Láo toét! Mày nói nhăng nói cuội gì đấy thằng kia? Sao người có địa vị như chủ tịch Trần có thể bị loại vô dụng như mày sai bảo được?”

“Mày không tự nhìn lại xem mình là hạng người gì! Được làm bảo vệ ở tập đoàn Đại Phú là phúc phận tám đời nhà mày rồi!”

“Còn dám ở đây khoác lác… Ôi trời!”

“Nếu bị người khác nghe thấy được, cả nhà họ Lâm bọn tao đều bị mày liên luỵ mất! Mày đúng là đồ quạ đen!”

Nói xong, bà ta lại nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét!

Lâm Kiều Hân sợ ngây người, mờ mịt nhìn Trương Minh Vũ. Trước kia cô cũng không phát hiện ra anh có thể khoác lác đến vậy đâu!

Khoé miệng anh khẽ co giật.

Nói thật… mà vẫn bị chửi?

Dịch Thanh Tùng nhếch mép cười lạnh, vội vàng lên tiếng: “Không sao đâu bác gái, dù sao ở đây cũng đều là người nhà mình, sẽ không bị truyền ra ngoài đâu”.

Người nhà mình?

Anh cau mày, ánh mắt tỏ vẻ trào phúng.

Lý Phượng Cầm lại vui vẻ ra mặt: “Cháu thật biết nói chuyện!”

Trương Minh Vũ cười khẩy thầm nhủ: “Thời thế thay đổi rồi, con chó con mèo gì cũng trở thành con trai ruột. Nuôi một con rùa cũng coi thành người nhà được”.

Lâm Kiều Hân lại không kiểm soát được khoé môi, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.

Lý Phương Cầm không không hiểu anh đang nói gì, lại giận dữ quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mày mau cảm ơn Thanh Tùng đi. Người ta có lòng tốt giới thiệu việc làm cho mày đấy!”

Anh mất kiên nhẫn đáp: “Ôi trời, chỉ là bảo vệ của tập đoàn Đại Phú thôi mà. Con nói với Trần Đại Phú một tiếng là được”.

“À đúng rồi người anh em rùa biển, anh có muốn thăng chức không? Muốn làm gì cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo Trần Đại Phú cho”.

“Dù sao… cũng đều là người nhà với nhau cả. Không cần khách sáo với tôi đâu”.

Làm gì có ai không yêu con trai nhà mình.

Đương nhiên, anh chỉ có thể nhủ thầm câu cuối trong đầu.

“Mày…”

Lý Phượng Cầm tức giận thở hổn hển.

Lâm Kiều Hân cũng phải nhíu chặt chân mày. Trương Minh Vũ thật sự khoác lác hơi quá rồi.

Dịch Thanh Tùng nổi giận đùng đùng: “Này anh Minh Vũ, anh nói như vậy là không đúng đâu. Người như chủ tịch Trần không phải người anh có thể tuỳ tiện sai bảo”.

“Anh cứ như vậy sẽ gây hoạ cho nhà họ Lâm đấy”.

Trương Minh Vũ bực bội trừng mắt: “Được rồi, nói thật cũng không tin. Vậy anh cứ làm cái chức giám đốc bé tí kia của anh đi. Tôi mặc kệ đấy”.

“Đúng là có lòng tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói”.