Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 26: Lại bị cưỡng hôn!




Trương Minh Vũ thấy vô cùng bất lực.

Âu Dương Triết cười khẩy, chậm rãi lấy điện thoại hí hoáy nhắn tin.

Anh sững sờ.

Vừa rồi anh ta còn phong độ ngời ngời cơ mà, thế này không được lịch sự cho lắm đâu…

Chỉ một lát sau, Âu Dương Triết ngẩng đầu cười nói: “Anh ta tên là Trương Minh Vũ, con rể nhà họ Lâm, rất nổi danh ở Hoa Châu. Sao lại biến thành chồng em được?”

Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!

Chỉ mới gặp nhau được hai phút mà anh ta đã có thể điều tra ra gốc gác của anh rồi sao?

Lúc này, anh chợt có cảm giác, dường như Âu Dương Triết này không hề đơn giản.

“Tôi cũng không lừa anh nữa. Chắc anh cũng có thể tra ra được, cậu ấy là sư đệ của tôi. Cậu ấy ở nhà họ Lâm chỉ là để thực hiện một vài nhiệm vụ mà thôi”.

“Chúng tôi đã làm đám cưới từ rất lâu rồi”.

Liễu Thanh Duyệt không hề để ý nói ra sự thật.

Cô ấy biết rõ dù có nói dối cũng sẽ bị điều tra ra.

Khoé miệng Trương Minh Vũ co giật.

Đã làm đám cưới…

Trò chơi cô dâu chú rể hồi nhỏ cũng được tính sao…

Âu Dương Triết vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi: “Thanh Duyệt, em đừng làm loạn nữa. Tình cảm có thể từ từ vun đắp. Cho dù em không thích anh cũng không cần phải lừa anh. Em biết anh có thể điều tra được hết những chuyện này mà”.

“Lừa anh?”

Liễu Thanh Duyệt nở nụ cười khêu gợi, quay đầu nhìn sang Trương Minh Vũ.

Anh chợt có dự cảm chẳng lành, chưa kịp phản ứng lại đã cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi…

Hương thơm mê người quẩn quanh nơi chóp mũi!

Mẹ nó!

Trương Minh Vũ trợn trừng mắt, mẹ nó lại bị cưỡng hôn rồi!

Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã cảm thấy một khí thế lạnh lùng toả ra xung quanh!

Anh giật nảy mình.

Quay sang trông thấy nụ cười trên mặt Âu Dương Triết dần biến mất, cả người dựa vào lưng ghế, ung dung bắt chéo chân.

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Quả nhiên người đàn ông này không tầm thường!

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt nói: “Chắc anh cũng biết tính tôi ra sao, bây giờ chịu tin chưa?”

“Tin rồi”, Âu Dương Triết khẽ cười, ánh mắt loé sáng.

“Anh đi được rồi đấy”, Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng cất giọng nói.

Âu Dương Triết nhướng mày, nghiêm túc nói: “Em biết làm như vậy không tốt cho em mà, hơn nữa… có một số chuyện không ai biết trước được, em thấy có đúng không?”

Lời nói ẩn ý sâu xa khiến Trương Minh Vũ mờ mịt.

Liễu Thanh Duyệt bật cười: “Nếu tôi đã dám để cậu ấy ra mặt, anh nghĩ tôi còn sợ sao?”

Ý cười trên mặt Âu Dương Triết càng thêm nồng đậm.

Trương Minh Vũ bỗng cảm thấy có một dự cảm xấu.

Cô ấy nói tiếp: “Đúng là gia tộc Âu Dương nhà các anh rất lợi hại, nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ về tôi cho lắm”.

Trong mắt Âu Dương Triết hiện lên vẻ nghi hoặc.

Một lúc lâu sau, anh ta mới cười đáp: “Yên tâm, anh nghĩ chẳng bao lâu nữa anh sẽ giải quyết được em với anh ta thôi”.

Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Tôi sẽ chống mắt chờ xem”.

“Chào em”.

Dứt lời, Âu Dương Triết đứng bật dậy, vẻ mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào.

Trước lúc quay lưng rời đi, anh ta đột nhiên dừng lại nhìn sang Trương Minh Vũ, cười nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại”.

Câu nói này khiến anh bỗng thấy lo sợ.

Anh chưa kịp lấy lại tinh thần, đối phương đã bỏ đi.

Mãi lâu sau, anh mới bình tĩnh lại được.

Còn gặp lại… Nghĩa là sao?

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Chị tư, rốt cuộc anh ta là ai vậy?”

Liễu Thanh Duyệt lắc đầu cười đáp: “Em trai à, từ lúc chị ba tìm được em thì thời gian em trưởng thành cũng sắp tới rồi”.

“Vẫn còn nhiều chuyện em chưa biết được, nhưng chị không thể nói ra. Chị chỉ có thể cho em biết rằng, trách nhiệm trên vai em rất nặng nề”.

Một câu nói không đầu không đuôi lại khiến lòng anh căng thẳng hơn rất nhiều.

Dường như có một thứ gì đó rất quan trọng sắp biến mất, làm anh thấy rất khó chịu.

Liễu Thanh Duyệt mỉm cười ôm anh vào lòng, dịu dàng an ủi: “Nhưng em cũng đừng lo lắng quá. Có bọn chị bảo vệ em đây rồi, em còn rất nhiều thời gian để trưởng thành”.

“Bước đầu tiên chính là nhiệm vụ sư phụ giao cho em, cũng chính là trưởng thành ở nhà họ Lâm”.

Trương Minh Vũ càng thấy mơ hồ.

Trưởng thành ở nhà họ Lâm?

Anh chợt có cảm giác như có một bí mật khổng lồ nào đó đang bao quanh mình. Tất cả mọi người đều biết, ngoại trừ anh.

“Được rồi, chị phải về làm việc đây. Em cũng trở về đi”, Liễu Thanh Duyệt vỗ vai Trương Minh Vũ, nhẹ giọng nói.

Cũng chỉ có anh mới khiến cô ấy để lộ sự ấm áp của mình.

“Vâng…”

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ đứng dậy.

Hai người cùng xuống tầng. Sau khi ra ngoài, anh mới phát hiện Long Tam đã chờ sẵn ở ngoài cổng.

Anh ngồi vào xe. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi dưới ánh mắt dõi theo của Liễu Thanh Duyệt.

Trên đường về, Trương Minh Vũ không ngừng suy ngẫm về lời nói vừa rồi của cô ấy.

Anh nghĩ mãi cũng không tìm được manh mối gì.

Sau khi trở về khách sạn, anh đi thẳng tới phòng của Lâm Kiều Hân.

Anh lấy thẻ phòng mở khoá rồi bước vào.

Lâm Kiều Hân đang ngủ nên anh cũng không bật đèn, tới thẳng sofa ngồi xuống.

Chuyện thần y Thanh Duyệt đã được giải quyết, cũng có nghĩa là tính mạng của ông cụ Lâm có thể tạm thời an toàn rồi.

Nhưng chuyện của Lâm Tuấn Khải…

Haiz.

Anh thở dài một hơi rồi tựa lưng vào sofa.

Khi nhìn về phía giường, anh bỗng sinh lòng hoài nghi.

Người đâu?

Trương Minh Vũ tức tốc chạy tới cạnh giường, hất chăn ra nhìn thử, không thấy một bóng người nào.

Hỏng rồi!

Trong lòng anh chợt có một dự cảm không lành. Anh cuống cuồng lao ra ngoài cửa.

Nhưng khi đi qua cửa phòng tắm, anh bàng hoàng phát hiện nó đã bị mở ra!

Một luồng khí lạnh ập tới!

Trái tim của anh co thắt lại…