Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1380




Phải thế nào mới có thể khiến một người hay nói lời đường mật như Hạ Hâm Điềm nói ra một câu như thế chứ...  

Rất lâu sau, Trương Minh Vũ mới mỉm cười trả lời: "Chị hai à, em không sao thật mà, chỉ bị trầy da thôi".  

"Hơn nữa... chính tay em sẽ báo thù cho mình".  

Ánh mắt Hạ Hâm Điềm trở nên rét lạnh, cô ấy quyết đoán nói: "Không, chị chắc chắn sẽ khiến Thần Ẩn... trả giá đắt!"  

Một câu nói cực kỳ hùng hồn.  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô ấy.  

Anh chẳng biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa.  

Haiz.  

Chốc lát, Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.  

Hạ Hâm Điềm điều chỉnh lại cảm xúc.  

Sau đó cô ấy đứng lên rồi ngồi vào bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Trong đôi mắt đẹp đầy vẻ buồn bã.  

Trương Minh Vũ cười tươi rói: "Chị hai yên tâm đi ạ, em chẳng sao hết, chị đừng quá lo lắng".  

Hạ Hâm Điềm gượng cười, gật đầu.  

Nhưng đối với cô ấy, điều làm cô ấy đau đớn không phải chỉ có thế.  

Khó chịu nhất.  

Là lúc xảy ra chuyện, cô ấy ở ngay bên cạnh Trương Minh Vũ!  

Cô ấy biết rõ Trương Minh Vũ gặp nguy hiểm nhưng vẫn phải nhờ Vương Hạo cứu em mình ra!  

Còn bản thân thì chỉ biết trơ mắt ra nhìn!  

Suy nghĩ này càng làm Hạ Hâm Điềm buồn hơn.  

Hạ Hâm Điềm không nói gì nữa.  

Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói thêm gì.  

Bầu không khí trong phòng lại chìm vào im lặng.  

Bỗng đôi mắt Hạ Hâm Điềm rực sáng như ấp ủ điều gì.  

Một lúc sau, cô ấy cởi giày ra.  

Rồi cô ấy từ từ lên giường.  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên trước hành động của Hạ Hâm Điềm.  

Cô ấy nở nụ cười gượng gạo: "Em không về với chị được thì chị ở đây với em vậy".  

Nói xong, Hạ Hâm Điềm vén chăn lên rồi chui vào trong.  

Trương Minh Vũ cũng nhoẻn miệng cười.  

Anh gật đầu thật mạnh.  

Hạ Hâm Điềm đã bình tĩnh trở lại.  

Hai người từ từ trò chuyện với nhau.  

Qua cuộc nói chuyện, Trương Minh Vũ mới biết gia đình Vương Hạo cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc ở thủ đô.  

Không hề thua kém gia tộc Âu Dương.  

Tối nay trôi qua trong sự chăm sóc tỉ mỉ của Hạ Hâm Điềm.  

Điều này cũng làm Trương Minh Vũ biết được ích lợi của việc bị thương.  

Thậm chí anh còn không nỡ đi ngủ nữa là.  

Nhưng đành vậy thôi.  

Bất tri bất giác, hai người chìm vào giấc mộng đẹp.  

Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló rạng.  

Trương Minh Vũ chậm rãi thức giấc.  

Anh nghiêng đầu sang bên cạnh.  

Thấy giai nhân nằm kế bên đã mất bóng.  

Trương Minh Vũ nhếch môi, cười khổ.  

Anh đã đoán trước được cảnh này rồi.  

Hây dà.