Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1377




Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng có gì đó kỳ lạ.  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ lúng túng ho một tiếng.  

Lâm Kiều Hân đỏ mặt hỏi: "Anh... còn đau à?"  

Trương Minh Vũ cười xởi lởi: "Khá hơn rồi".  

Lâm Kiều Hân gật đầu, không nói gì.  

Rồi cô cúi đầu.  

Hai người đều chìm vào im lặng.  

Bầu không khí trong phòng lại ám muội lạ thường...  

Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân đứng dậy bảo: "Tôi... để tôi đỡ anh về phòng".  

Giờ đã muộn lắm rồi, cả hai đều mệt mỏi.  

Trương Minh Vũ cười gật đầu.  

Lâm Kiều Hân tiến về phía anh.  

Rồi cô đưa tay ra đỡ anh đứng dậy.  

Trương Minh Vũ kìm lòng không đậu nhoẻn miệng cười.  

Anh bỗng thấy ấm áp quá.  

Trương Minh Vũ được Lâm Kiều Hân từ từ đỡ lên tầng hai.  

Hai người vào phòng ngủ.  

Lâm Kiều Hân đỡ anh lên giường.  

Trương Minh Vũ nằm ngay ngắn.  

Khuôn mặt Lâm Kiều Hân vẫn đỏ rực như trái cà chua.  

Trương Minh Vũ thấy có gì đó sai sai.  

Từ trước đến giờ Lâm Kiều Hân luôn như nữ hoàng băng giá mà, sao hôm nay trông thẹn thùng thế nhỉ?  

Chốc lát sau, Lâm Kiều Hân từ từ hỏi: "Anh... cần gì nữa không?"  

Ơ?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

À...  

Anh lúng túng trả lời: "Không cần gì nữa, cô cũng mau đi nghỉ ngơi đi".  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu.  

Cô liếc nhìn chỗ vết thương được băng bó kín kẽ rồi mới đi.  

Lâm Kiều Hân ra ngoài.  

Trương Minh Vũ tựa vào đầu giường, khóe miệng lại nhoẻn lên.  

Anh vui quá.  

Hôm nay Lâm Kiều Hân đã làm rất nhiều điều.  

Cô đã vì anh mà chống đối tất cả những người trong nhà họ Lâm.  

Trương Minh Vũ ngồi nằm một lúc rồi chậm rãi đắp chăn.  

Nụ cười vẫn không sao kìm chế lại được.  

Nhưng không lâu sau, Trương Minh Vũ bỗng mở choàng mắt.  

Đúng rồi, chị hai!  

Nãy giờ chỉ nghĩ đến Lâm Kiều Hân, chị hai còn ở trong biệt thự mà!  

Chao ôi!  

Trương Minh Vũ ngồi dậy, lòng đầy sốt ruột.  

Nhưng giờ đã muộn rồi...  

Không được, phải qua chỗ chị hai thôi!  

Trương Minh Vũ đứng dậy rồi lê chân tiến về phía cửa.  

Anh mở cửa ra.  

"Anh đi đâu thế? Muốn gì nói với tôi là được mà?"