Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1354




Hàng lông mày rậm của Tiểu Trạch hơi nhíu lại.  

Lãnh Tuấn Nam sừng sộ thét: "Lục soát cho tôi!"  

Câu vừa dứt, bảy tên sát thủ Thần Ẩn đồng loạt chia nhau ra tìm.  

Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều run lẩy bẩy.  

Họ vô cùng hối hận!  

Bị đôi mắt rét lạnh của Tiểu Trạch và hai người kia nhìn chòng chọc.  

Đám người Lâm Quốc Long không dám hít thở quá mạnh.  

Một lúc sau sát thủ Thần Ẩn mới quay lại.  

Một người trong đó kính cẩn báo cáo: "Đội trưởng, những biệt thự còn lại đều không có người!"  

Lãnh Tuấn Nam vừa nghe vậy thì nhíu chặt mày.  

Khốn nạn!  

Một tia sáng sắc lạnh bỗng nhiên lóe lên trong phòng khách.  

Ngay sau đó, Lâm Tuấn Minh bị một con dao găm ghì vào cổ!  

Gì vậy?  

Lâm Tuấn Minh điếng người!  

Ở đây nhiều người thế này... sao lại nhắm vào anh ta?  

Mặt Tiểu Trạch lạnh như tiền, cô ả lạnh lùng chất vấn: "Lão già đó đâu rồi?"  

Nét mặt bà cả đầy sốt ruột.  

Lâm Tuấn Minh lắp bắp trả lời: "Tôi... tôi không biết".  

Tiểu Trạch nhẹ nhàng dí dao găm vào da anh ta.  

Cổ bỗng nhói đau!  

Người Lâm Tuấn Minh run cầm cập, anh ta hốt hoảng hét toáng: "Tôi... tôi không biết thật mà! Trương Minh Vũ đưa ông ấy đi rồi!"  

Lâm Quốc Phong gào lên: "Tuấn Minh!"  

Lãnh Tuấn Nam sợ hãi giật mình!  

Nhưng... không nói lỡ chết thì sao!  

Một tia lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Tiểu Trạch.  

Lại là hắn!  

Ả lạnh giọng quát: "Gọi cho hắn mau, phải đưa lão già đó về đây trong vòng mười phút!"  

"Trễ một phút, tôi giết một người!"  

Câu nói đầy khí thế.  

Hít!  

Tiếng hít một hơi sâu bỗng vang lên.  

Độc ác quá!  

Tất cả mọi người đều sợ hãi.  

Lâm Tuấn Minh run cầm cập trả lời: "Tôi... tôi... tôi không có số của cậu ta..."  

Chát!  

Tiểu Trạch vung tay tát anh ta một phát!  

Phịch!  

Lâm Tuấn Minh lập tức gục xuống đất.  

Cảm giác vừa đau vừa nóng rát làm anh ta không thở nổi.  

Tiểu Trạch híp mắt lại, thúc ép: "Ai có số điện thoại của Trương Minh Vũ không? Gọi đi!"  

Lâm Quốc Phong hít thở thật sâu, trầm giọng nói: "Bọn tôi... không ai có hết".  

Câu này làm Tiểu Trạch giận tím mặt.  

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vững vàng truyền đến.  

Những người xung quanh sửng sốt.  

Giây lát sau, hơn mười người vào phòng khách biệt thự.  

Sau khi cẩn thận quan sát.  

Đám người họ Lâm mừng rơn.  

Cảnh sát đây rồi!  

Lâm Quốc Long mở to hai mắt, ông ta vui mừng la lên: "Đội trưởng Trần! Mau lên! Cứu chúng tôi với!"  

"Ha ha! Cứu tinh tới rồi!"  

Những người trong nhà họ Lâm vô cùng kích động.  

Tốt quá rồi!  

Nhưng họ không để ý thấy vẻ mặt nhóm ba người Tiểu Trạch không thay đổi chút nào.  

Đội trưởng Trần nhếch môi cười khẩy.  

Ông ta đứng yên một chỗ.  

Ơ?  

Lâm Quốc Long ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Đội trưởng Trần, ông... làm cái gì vậy? Sao ông đứng yên thế?"  

Những người khác cũng nhìn ông ta với vẻ khó hiểu.  

Giây lát sau, trưởng Trần tiến lên một bước.  

Phù!  

Lâm Quốc Long thở phào nhẹ nhõm.  

Nét mặt ông ta đầy kiêu ngạo.  

Nhưng ngay sau đó, bọn họ bỗng thấy chỉ có một mình đội trưởng Trần đi qua!  

Đã thế ông ta còn... cười?  

Chuyện này là sao?  

Lâm Quốc Long chẳng hiểu mô tê gì.