*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Long Tam lắc đầu nói: "Không điều tra được, nhưng nhất định nhắm vào nhà họ Lâm".
“Cho dù bây giờ chúng không dám ra tay với nhà họ Lâm thì cũng sẽ đến nhà họ Lâm để lục soát".
"Mục đích của chúng... là một thứ".
Thứ?
Trương Minh Vũ lo lắng.
Đây rõ ràng là thứ Âu Dương Triết muốn!
Nhưng rốt cuộc nhà họ Lâm có thứ gì chứ?
Trương Minh Vũ nặng nề nói: "Anh với Long Thất có thể bảo vệ cho nhà họ Lâm chứ?"
Long Tam chần chừ nói: "Hai người chúng tôi là đủ, nhưng bên cậu..."
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, dù sao họ cũng không có cao thủ, chắc không làm được gì tôi đâu".
Long Tam nhíu mày nói: "Bọn họ... đều là cao thủ".
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
"Nhưng... chị sáu bảo nhà Âu Dương không có cao thủ mà?"
Trương Minh Vũ mơ màng hỏi.
Long Tam bất lực nói: "Đó là đối với cô ấy thôi, nhưng đối với cậu mà nói... chúng đều vô cùng nguy hiểm".
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Đùa hả?
Long Tam nói tiếp: "Mục đích của chúng nhất định là nhà họ Lâm".
"Một là đích thân đến nhà họ Lâm lục soát, hai là bắt người, ép nhà họ Lâm giao ra..."
Chỉ có hai cách này.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Nếu như là thật...
Một lúc sau, Trương Minh Vũ nghiêm trọng nói: "Vậy cứ bảo vệ cho nhà họ Lâm đi, nếu không ổn... tối nay chúng ta về nhà họ Lâm".
Chỉ có vậy mới an toàn nhất.
Long Tam gật đầu.
Anh ta nhanh chóng rời khỏi.
Trương Minh Vũ đứng đó, trong lòng vô cùng phức tạp.
Đến nhanh như vậy sao?
Trong lòng anh bắt đầu cảm thấy hối hận.
Đáng nhẽ nên tập luyện từ trước!
Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi!
Trương Minh Vũ từ từ ngẩng đầu.
Nắng chiều chiếu rọi, bầu trời sáng ngời.
Nhưng anh luôn cảm thấy cả thành phố như bị mây đen bao phủ vậy.
Haizz.
Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ có thể lặng lẽ thở dài.
Còn chưa đến thời gian tan làm.
Trương Minh Vũ bước nhanh vào trong công ty.
Đợi đến lúc tan ca, anh sẽ đưa Lâm Kiều Hân về nhà họ Lâm.
Nhưng không biết tại sao anh cứ cảm thấy có dự cảm không lành.
Đúng lúc này Trần Thắng Nam đi đến.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu.
Trần Thắng Nam cung kính nói: "Đúng rồi