Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 63: Phiên ngoại 4




Bà nội của Đường Quang Tắc ra đi rất đột ngột.

Đột ngột đến mức anh không kịp nhìn mặt bà lần cuối. Khi họ đến nơi, gia đình đã bắt đầu bàn về đám tang. Thực ra cũng chẳng có gì cần bàn bạc nữa, mọi thứ sau khi bà mất đều đã được chuẩn bị sẵn, nghĩa trang được chọn là nơi có phong thủy tốt nhất ở Cổ Thành, từ đó có thể nhìn xuống toàn cảnh Cổ Thành.

Buổi tối, Chu Mạt nghe họ chốt lại các chi tiết của đám tang và danh sách khách dự, mẹ Đường Quang Tắc đưa cho cô một cây bút, kêu cô ghi lại danh sách. Hầu hết những gia đình danh giá ở Cổ Thành đều có mặt. Chu Mạt thậm chí còn nghe thấy tên của ba mẹ mối tình đầu của mình.

Cô tùy tiện ghi tên ba mẹ của Ngô Dung, nghĩ đến những lời chế giễu của bạn học: “Ngô Dung vô dụng!” Lúc học hành thì vô dụng, nhưng ra đời lại thuận lợi, dưới sự chăm sóc của ba mẹ và họ hàng, anh ta như diều gặp gió.

Ngày diễn ra tang lễ, Chu Mạt đứng bên cạnh Đường Quang Tắc, cúi đầu, khi nghe tên người quen được xướng lên, cô âm thầm mong rằng tên khốn Ngô Dung sẽ không có mặt ở Cổ Thành, cũng mong rằng ba mẹ của anh ta đã quên mất cô.

Nhưng mong đợi của Chu Mạt đã thất bại.

Ba mẹ Ngô Dung nhận ra cô, thấy cô đã kết hôn thì thở phào nhẹ nhõm.

Tên khốn Ngô Dung cũng có mặt, thấy Chu Mạt, anh ta ngạc nhiên: “Cô lấy chồng rồi?”

“Chứ sao?”

“Hai người quen nhau sao?” Đường Quang Tích hỏi.

“Bạn học cũ.” Chu Mạt đáp: “Cùng trường khác lớp, không thân.”

“Đúng đúng.” Ngô Dung gật đầu: “Không thân, không thân.” Rồi anh ta đi theo ba mẹ. Trước khi đi, anh ta còn ngoái đầu nhìn Chu Mạt vài lần. Ba mẹ anh ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Người ta kết hôn rồi.”

“Con biết mà.” Dù chuyện đã qua, nhưng khi gặp lại Chu Mạt, anh ta vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Sau này anh ta rong chơi tình trường, không bao giờ có một mối tình nào nghiêm túc như vậy nữa.

Đường Quang Tắc là người rất nhạy bén, chỉ cần nói vài câu, anh đã nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Chu Mạt và Ngô Dung. Nhưng họ đang ở tang lễ, anh không tiện quan tâm, chỉ sau khi mọi chuyện kết thúc, về đến nhà, anh mới hỏi Chu Mạt: “Em với Ngô Dung thân lắm sao?”

“Cũng bình thường.”

“Thân đến mức nào?”

Chu Mạt nheo mắt nhìn anh, không định trả lời câu hỏi này, vì thấy không cần thiết.

“Ngô Dung hồi đó có một mối tình, nghe nói ầm ĩ lắm, sống chết không rời.” Đường Quang Tắc nói.

“Chuyện đó tôi không biết.” Chu Mạt lắc đầu, rồi chạy đi thay đồ.

Lúc đó họ đang học ở nơi khác, là sinh viên cùng trường khác khoa, gặp lại bạn học cũ cùng trường khác lớp thời cấp ba, ai cũng thấy thế giới này thật nhỏ, cứ thế mà chơi cùng nhau, rồi nảy sinh tình cảm.

Khởi đầu rất đẹp, nhưng kết thúc thì thật đau đớn. Ngô Dung thích chơi game, suốt ngày ru rú trong ký túc xá chơi từ sáng đến tối, rồi buổi tối lại ra ngoài uống rượu với bạn bè. Chu Mạt không chịu nổi thói quen này của anh ta, thế là họ bắt đầu cãi vã. Sau đó, Ngô Dung khi say rượu đã làm chuyện không đúng mực, khiến Chu Mạt vô cùng đau khổ. Hai người họ sống chết giằng co, chia tay rồi lại quay về với nhau mà không dứt khoát. Phải hành hạ nhau đến chết mới hả lòng.

Nếu không phải Trương Thần Tinh tìm cô, chắc chắn một trong hai người họ sẽ chết. Chu Mạt không muốn nhắc lại chuyện này, cảm thấy mình ngày đó như một con ngốc.

Đường Quang Tắc theo sau Chu Mạt, nhìn cô thay quần áo. Khi quay đầu lại thấy anh, Chu Mạt giật mình, ném chiếc áo vừa cởi ra vào người anh, “Anh làm gì vậy? Muốn dọa chết tôi hả?”

“Em là một trong những bạn gái cũ của Ngô Dung.” Đường Quang Tắc nói.

“Anh tò mò quá mức rồi đó, đừng xía vào quá khứ của người khác.” Chu Mạt đáp. “Nếu tôi hỏi anh về chuyện giữa anh và mấy cô bạn gái cũ, hoặc về anh và cô bạn thanh mai trúc mã, anh đừng bao giờ nói với tôi nhé. Tôi chỉ hỏi để tìm chuyện mà cãi nhau với anh thôi, kết cục chắc chắn là một trận cãi vã nảy lửa và chia tay.”

“Sầm Chiếu không phải bạn gái cũ.” Đường Quang Tắc nói.

“Vậy là gì? Là mặt trăng xa tầm với của anh hả?” Chu Mạt cười, “Đừng bàn về chuyện này nữa, không có ý nghĩa gì cả.”

Cô ngồi xếp bằng trên sô pha, vỗ vỗ, “Hôm nay là một ngày buồn, tôi sẵn sàng cho anh mượn bờ vai của mình.”

Đường Quang Tắc ngồi xuống bên cạnh cô, tựa lưng vào sô pha. Thấy vậy, Chu Mạt chủ động tựa vào vai anh. Hai người cả ngày bận rộn chưa ăn gì, lúc này đều cảm thấy đói.

Ngồi được khoảng mười phút, Chu Mạt thúc Đường Quang Tắc, “Tôi đói rồi. Anh nấu cho tôi chút mì đi?”

“Ra ngoài ăn đi.”

“Được.”

Hai người mặc áo khoác và ra ngoài. Gần khu chung cư của Đường Quang Tắc có một con phố ẩm thực, rất đông đúc. Vừa bước vào thì nghe có người gọi: “Đường Quang Tắc?”

Chu Mạt quay lại thì thấy một mỹ nhân hiếm có.

Người này cô đã nhìn thấy lúc ban ngày, cô ta đứng ngoài nhưng không vào. Chu Mạt cũng đoán ra là ai, Sầm Chiếu chứ ai.

“Sầm Chiếu, sao em lại ở đây?”

“Em ra ngoài tìm gì đó ăn.”

“Gần đây em sống ở khu này sao?”

“Dạ.”

Đường Quang Tắc kéo Chu Mạt lại, giới thiệu với Sầm Chiếu: “Vợ anh.”

“Em biết mà, anh đã nói rồi.” Sầm Chiếu gật đầu với Chu Mạt, Chu Mạt lịch sự đáp lễ, rồi nhìn sang chỗ khác. Cô lén đá nhẹ vào chân Đường Quang Tắc, cô thật sự đói rồi.

“Bọn anh đi ăn trước đây, tạm biệt nhé!” Đường Quang Tắc nói lời tạm biệt với Sầm Chiếu rồi kéo tay Chu Mạt bước vào phố ẩm thực. Đi được vài bước, Chu Mạt quay đầu lại nhìn, thấy Sầm Chiếu vẫn chưa đi, như thể đang tiễn họ vậy. Đúng là cô ta cư xử rất có lễ phép, nhưng Chu Mạt không thể ưa nổi.

“Anh nói gì với Sầm Chiếu vậy?” Lúc ăn, Chu Mạt hỏi Đường Quang Tắc: “Anh không sợ cô ấy nói với ba mẹ anh sao?”

“Anh nói thật thôi. Cô ấy sẽ không nói với ba mẹ anh đâu, ba mẹ anh không thích cô ấy.”

“Tại sao?”

“Anh không biết.”

Chu Mạt nghĩ bụng, anh không biết thì tôi biết đấy. Mẹ anh từng nói, trước mặt Sầm Chiếu, anh chẳng thể hiện được vẻ mạnh mẽ, trông như sắp bị người ta thao túng. Hôm nay chính thức gặp Sầm Chiếu, Chu Mạt càng cảm thấy Sầm Chiếu thật sự có thể thao túng Đường Quang Tắc. Đường Quang Tắc là kiểu người, nếu bạn nói chuyện đàng hoàng với anh, anh sẽ nói chuyện đàng hoàng; còn nếu bạn cứng rắn, anh sẽ cứng rắn hơn.

Chu Mạt ăn miếng cuối cùng, thấy Đường Quang Tắc không có khẩu vị, liền gói đồ ăn lại, kéo anh ra ngoài. Chu Mạt cũng có thể hiểu được tâm trạng của Đường Quang Tắc. Cô chỉ mới gặp bà nội anh vài lần, nhưng khi bà qua đời, cô cũng cảm thấy buồn. Đối với Đường Quang Tắc, đó là người bà đã nuôi nấng anh từ nhỏ, cảm giác ấy không cần phải nói ra.

“Có muốn uống chút gì không?” Chu Mạt hỏi anh: “Mua ít chân vịt, chân gà, tôm chiên, ốc nhồi, về nhà uống chút. Mai không phải đi làm mà.”

“Được.”

Hai người uống một chút rượu, Đường Quang Tắc áp lòng bàn tay lên mu bàn tay của Chu Mạt, nhìn vào chỗ tay họ chồng lên nhau, “Tại sao em không đeo nhẫn?”

“Tôi sợ mất.”

“Mất thì mua cái khác.”

“Không đến mức vậy chứ?” Chu Mạt thấy Đường Quang Tắc nói vậy đúng là quá hoang phí, “Thế này nhé, sau này tôi sẽ cho nhẫn vào sợi dây chuyền, đeo trên cổ.”

Nghe thấy cô nói “sau này,” Đường Quang Tắc nắm tay cô chặt hơn, “Sau này là bao lâu?”

“Hả?”

Chu Mạt nhất thời chưa hiểu ra, mãi đến khi uống rượu xong, tắt đèn và nhắm mắt lại, cô mới hiểu rằng Đường Quang Tắc hỏi “sau này là bao lâu” nghĩa là anh muốn biết cô sẽ tiếp tục cuộc sống hôn nhân này hay vẫn giữ nguyên thỏa thuận ban đầu.

Chu Mạt không có câu trả lời.

Cô không biết mình có cảm giác gì với Đường Quang Tắc, hai người cãi nhau suốt ngày, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy thú vị. Có điều, nếu nói đó là tình yêu, Chu Mạt không tin.

Ông Mã từng khuyên cô: Dù sao cũng là một cuộc hôn nhân, hãy thử xem sao. Sau khi bà nội của Đường Quang Tắc qua đời, ba mẹ anh đã mấy lần giục họ sinh con.

Mỗi lần như vậy, Chu Mạt đều đẩy trách nhiệm sang Đường Quang Tắc, nói rằng anh uống rượu nhiều, không xứng đáng có con. Thực ra Đường Quang Tắc chỉ uống rượu trong các buổi tiệc tùng, và hầu như chỉ nhấp một chút, ba mẹ anh biết điều đó. Nhưng họ cũng giả vờ trách anh. Sau lưng, họ lén nhắc anh: Vợ là để yêu thương, hãy đối xử với con bé giống như cách con đối xử với Sầm Chiếu.

Đường Quang Tắc thấy lời khuyên này thật nực cười, liền chặn lời ba mẹ: “Con đã kết hôn với Sầm Chiếu à? Con đối xử với Chu Mạt không tốt sao?”

“Con cứ hay trêu Chu Mạt, làm con bé phải thẹn.”

“Nhưng mọi người cũng nói đó chỉ là trêu thôi mà.”

“Nhưng con…”

Đường Quang Tắc không thích chủ đề này. Giữa anh và Sầm Chiếu chỉ là tình bạn trong sáng, nhưng mọi người luôn nghĩ ra những kịch bản kỳ lạ cho họ, ngay cả ba mẹ anh cũng nghĩ giữa họ có gì đó.

Trong lòng Đường Quang Tắc có chút phản kháng, càng ép anh làm điều gì đó, anh càng không muốn làm.

Lần cuối cùng anh và Chu Mạt cãi nhau là nửa tháng sau khi bà nội anh qua đời.

Tối hôm đó, tâm trạng Chu Mạt rất tốt, cô nói sẽ “hạ mình” để làm cho anh một buổi spa trọn gói. Đường Quang Tắc vui vẻ chấp nhận, nằm trên giường, nhìn Chu Mạt ngồi trên người anh, tay anh nắm lấy cổ chân cô, dần dần di chuyển lên trên, không tránh khỏi có chút kích động.

Cuộc gọi từ Sầm Chiếu dập tắt ngọn lửa trong Chu Mạt, cô ngồi ở mép giường mặc quần áo, nghe thấy giọng Sầm Chiếu bên đầu dây kia đang khóc: “Em bị xe đạp điện tông. Bây giờ chúng em đều bị thương.”

“Em đợi anh một chút.” Đường Quang Tắc cúp máy, mặc quần áo vào. Nghe thấy Chu Mạt lạnh lùng nói một câu: “Cô ấy là một đứa mồ côi không cha không mẹ à?”

“Em nói gì?” Đường Quang Tắc không thể tin rằng Chu Mạt lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy, anh nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

“Cô ấy không có cha mẹ đúng không? Cô ấy không có bạn bè khác giới nào chưa kết hôn đúng không? Cô ấy cũng không có bạn bè cùng giới đúng không?” Chu Mạt mặc áo khoác vào, “Anh đi đi, ngày mai đi ly hôn.”

“Em có ý gì?” Đường Quang Tắc hỏi.

“Ý tôi là, cuộc hôn nhân theo thỏa thuận này đã đến lúc kết thúc, chúng ta nên ly hôn.” Chu Mạt trả lời.

Đường Quang Tắc nhìn cô chăm chú một lúc, rồi đột nhiên cười, “Cuối cùng thì cửa hàng vẫn có giá trị hơn.”

“Ngày hôm nay nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ ly hôn.” Chu Mạt cảm thấy tim mình nhói lên, chỉ trong giây lát, không quá rõ ràng, nhưng vẫn có gì đó không thoải mái trong lòng.

“Sáng mai gặp ở Cục dân chính.”

Nói xong, Đường Quang Tắc đóng sầm cửa và rời đi.

Chu Mạt cảm thấy cuộc sống thế này thật vô vị. Hôm nay là tai nạn, ngày mai có thể là cơn sốt, lần tới không biết sẽ là gì. Cả thế giới đều nghĩ rằng họ rất thân thiết, chỉ có Đường Quang Tắc là vẫn tin mình trong sạch. Không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Cuộc hôn nhân này cần phải kết thúc.

Phải dứt khoát, nhanh gọn.

Sầm Chiếu thật sự không có nhiều bạn bè. Cô ấy có sức hấp dẫn với người khác giới, nhưng những người đàn ông đó luôn làm cô ấy thấy khó chịu. Khi bị tai nạn, cô ấy không dám gọi cho ai khác vì sợ chuyện sẽ kéo dài mãi không dứt.

Chân cô ấy bị gãy nhẹ, còn chàng trai đi xe điện bị trầy xước, cả hai đều khá tệ. Đường Quang Tắc đưa cô ấy đi khám, sau đó giúp cô ấy tìm một người chăm sóc, lo liệu mọi thứ xong xuôi mới về nhà.

Về đến nhà đã là giữa đêm, căn nhà trống trải, không một bóng người.

Anh gọi cho Chu Mạt, nhưng cô từ chối nghe máy và gửi lại một bức ảnh, cô đã chuẩn bị sẵn tất cả giấy tờ.

“Chúng ta có thể nói chuyện không?” Đường Quang Tắc nhắn.

“Đừng lãng phí thời gian của tôi.” Chu Mạt đáp. “Ngày mai ly hôn.”

Chu Mạt đã nói là làm, từ chối mọi cuộc thương lượng. Sáng hôm sau, cô đứng đợi Đường Quang Tắc trước Cục dân chính nhưng đợi mãi không thấy anh đến. Cô gọi điện cho anh.

“Ba mẹ tôi đang ở chỗ tôi, họ muốn nói chuyện với tôi.”

“Anh đến đây làm thủ tục trước đi.”

“Tôi chưa nghĩ ra phải nói với họ thế nào.”

“Anh không cần nghĩ nữa, để tôi nói cho họ.”

Chu Mạt không còn muốn dính dáng gì đến Đường Quang Tắc nữa. Cô cúp máy và nhắn tin cho mẹ Đường Quang Tắc: “Con xin lỗi, thưa bác. Con và Đường Quang Tắc là hôn nhân theo thỏa thuận. Đường Quang Tắc rất hiếu thảo, vì để hoàn thành tâm nguyện của bà, anh ấy mới nghĩ ra cái ý tưởng ngớ ngẩn này. Bác đừng trách anh ấy.”

Đường Quang Tắc thấy mẹ mình thay đổi sắc mặt, liền cầm điện thoại bà lên xem và thấy tin nhắn của Chu Mạt.

Chu Mạt thật sự quyết liệt, không để lại bất kỳ lối thoát nào.

“Con sẽ về giải thích với ba mẹ, nhưng bây giờ con phải đi ly hôn đã.”

Trên đường đến Cục dân chính, Đường Quang Tắc nhớ lại lần đầu tiên gặp Chu Mạt, là vào buổi tối khi cô vừa tan ca. Cô cười nói với bảo vệ: “Nếu không được thì cứ ép người đó đi.” Lúc đó anh nghĩ cô đang đùa, nhưng không ngờ cô thật sự nghĩ như vậy.

Chu Mạt rõ ràng đã đợi rất lâu, khi thấy Đường Quang Tắc bước xuống xe, cô liền quay người bước vào trong, không nói thêm lời nào.

Vậy là họ ly hôn.

Ra khỏi Cục dân chính, họ cảm thấy nên chúc nhau vài lời như các cặp đôi khác, nhưng không ai trong họ mở lời, cả hai rời đi một cách dứt khoát.

Chu Mạt kết thúc một cuộc hôn nhân và nhận được một cửa hàng, đúng là một cuộc sống hoàn hảo. Cô mang theo giấy tờ về nhà, bước vào ngõ Thanh Y, cảm nhận mùa thu đã bắt đầu tàn lụi.

“Kết thúc rồi.” Cô nói với Trương Thần Tinh.

Chỉ là một cuộc hôn nhân mà thôi.

Chu Mạt không có cảm xúc gì đặc biệt. Khi gặp lại Đường Quang Tắc ở ngân hàng, cô chỉ gật đầu lịch sự, thể hiện sự tôn trọng như một nhân viên đối với cấp trên. Khi người khác bàn tán về mối quan hệ của họ, Chu Mạt không ngần ngại mà nói: “Mọi người đoán đúng rồi, chúng tôi không hợp nhau, ly hôn rồi.”

Đường Quang Tắc biết hết những chuyện đã xảy ra, nhưng anh không phản hồi gì. Anh xin nghỉ vài ngày, và sau khi trở lại, anh đã chuyển công tác sang chi nhánh khác.

Đường Quang Tắc không cảm thấy mình sai.

Tối hôm đó, dù người gọi điện có là ai, anh cũng sẽ đi. Nhưng anh không thể giải thích với ai được, vì chẳng ai tin. Ba mẹ anh giận vì chuyện anh ly hôn nên đã đuổi anh ra khỏi nhóm gia đình, không có ý định tha thứ cho anh.

Tóm lại, cuộc sống của anh không mấy tốt đẹp.

Cổ Thành không lớn, đôi khi anh vẫn gặp Chu Mạt. Thật trùng hợp, mỗi lần gặp cô, anh luôn đi cùng một khách hàng, hầu hết đều là phụ nữ. Chu Mạt luôn có một biểu cảm sâu xa, thậm chí có lần cô còn chúc mừng anh: “Không bị ràng buộc bởi hôn nhân thì tốt hơn.” Nói xong, cô còn vỗ vai anh, nhắc anh giữ gìn sức khỏe.

Ban đầu, Đường Quang Tắc không muốn quan tâm đến Chu Mạt, nghĩ rằng cô được lợi còn giả vờ giả vịt.

Cho đến một ngày, khi tìm thấy hóa đơn mua chiếc nhẫn kim cương trong ngăn kéo ở nhà, đột nhiên anh nhớ đến chiếc nhẫn mà cô không đeo. Đường Quang Tắc muốn lấy lại chiếc nhẫn đó.

Anh có thể cho cửa hàng, cho tiền, nhưng anh không muốn đưa nhẫn cho Chu Mạt, nghĩ rằng cô không xứng đáng. Chu Mạt cũng không làm anh thất vọng, cô nhất quyết không trả. Hai người lại cãi nhau. Tối đó, anh tìm kiếm rất lâu gần tiệm sách cũ ở ngõ Thanh Y. Rõ ràng là anh nghe thấy tiếng chiếc nhẫn rơi xuống đất, nhưng dù có tìm thế nào cũng không thấy.

Đường Quang Tắc thấy rất đau lòng, không rõ là vì chiếc nhẫn hay vì người phụ nữ đó.

“Có thể cô ấy đã nhặt được chiếc nhẫn rồi.” Sầm Chiếu nói: “Và em nghĩ, cô ấy không trả lại cho anh không phải vì tham tiền, mà vì chiếc nhẫn đó.”

“Anh không nghĩ như vậy.”

“Nếu điều đó giúp anh cảm thấy tốt hơn.”

Đường Quang Tắc cũng tự nhủ rằng, có lẽ cứ bỏ qua đi, dù sao cũng chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi. Nhưng riêng chiếc nhẫn này, Đường Quang Tích không muốn bỏ qua. Cửa hàng không có tình cảm, thỏa thuận hôn nhân hay giấy chứng nhận ly hôn cũng không có tình cảm, nhưng chiếc nhẫn thì có. Anh không mua chiếc nhẫn đó một cách hời hợt. Bất cứ thứ gì anh đã đặt trái tim vào, anh đều muốn đòi lại.

Trưởng phòng mới của Chu Mạt ở ngân hàng là đàn anh của Đường Quang Tắc, hai người họ có mối quan hệ rất tốt, và mỗi khi có tiệc, anh ấy thường gọi Đường Quang Tắc đến tham gia.

Đường Quang Tắc liền thoải mái đến.

Biết rõ điều đó sẽ gây khó xử, nhưng anh không ngại, cũng chẳng bận tâm đến người khác.

Chu Mạt có vẻ ngày càng tươi tắn hơn sau khi có thêm cửa hàng. Thỉnh thoảng, cô uống chút rượu, ngồi đó cười nói với mọi người, vẻ mặt hân hoan, như một cô bé mười mấy tuổi. Mỗi khi như vậy, Đường Quang Tắc chỉ muốn xé nát cô ra, để cô phải khổ sở như anh.

Anh luôn hỏi cô: “Chiếc nhẫn đâu?”

Mỗi lần, cô lại trả lời khác nhau:

“Tôi không biết.”

“Anh làm mất thì tự đi mà tìm!”

“Anh hỏi không khí đi!” Chu Mạt quát lên khi bị Đường Quang Tắc hỏi quá nhiều.

Đôi khi, sau buổi tiệc rượu, Đường Quang Tắc sẽ chặn cô ở một góc vắng và ép cô trả lời. Cô chẳng sợ gì, thậm chí còn mạnh tay đánh, đá và cắn anh. Không hiểu sao họ lại quấn lấy nhau, những cái ôm của họ giống như muốn bóp nghẹt đối phương.

Chu Mạt leo lên người anh, hơi nóng từ cơ thể anh truyền qua lớp vải, nhưng khi gần như lạc lối, cô lại tỉnh táo: “Tránh ra!”

“Tôi có dùng dụng cụ cũng không cần đến anh, anh thật đáng ghét!”

“Em có thể nói chuyện đàng hoàng không?”

“Cách duy nhất để tôi nói chuyện đàng hoàng với anh là nếu anh xóa số của Sầm Chiếu ngay bây giờ.” Chu Mạt đáp lại: “Xóa không?”

“Không.”

Đường Quang Tắc buông cô ra, chỉnh lại quần áo, “Đừng kéo người khác vào vấn đề của chúng ta.”

“Giữa chúng ta nào có vấn đề gì.”

“Vấn đề giữa chúng ta là sự tin tưởng và giao tiếp.”

“Xóa rồi thì hãy nói chuyện tiếp, anh cũng nên thể hiện thái độ chứ. Không thì anh muốn thế nào?”

Chu Mạt cười khẩy, rồi rời đi.

Cô không tranh đấu với Đường Quang Tắc nữa, có rất nhiều chàng trai thích cô, và không ít trong số đó cũng khiến cô cảm thấy hứng thú. Tiểu Lỗ là một người như vậy, trẻ trung, cơ thể đầy sức sống, tình cảm mãnh liệt, nụ cười ngây thơ – đúng mẫu người mà Chu Mạt tưởng tượng về đàn ông.

Cô bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc, gạt Đường Quang Tắc ra khỏi tâm trí.

Khi gặp lại Đường Quang Tắc, cô tránh anh từ xa; nếu không tránh được, cô sẽ chỉ chào một tiếng: “Chào anh, Trưởng phòng Đường.” Sau khi ly hôn một thời gian dài, họ chưa từng có một cuộc trò chuyện thực sự.

Khi Đường Quang Tắc cuối cùng cũng nhìn thấy Tiểu Lỗ trẻ trung và nhận ra rằng Chu Mạt đã bước vào một mối quan hệ mới, anh quyết định rời đi.

Lúc đó là mùa mưa ở Cổ Thành.

Thật ra Đường Quang Tắc đã ấp ủ kế hoạch từ lâu, muốn rời khỏi hệ thống mà anh quen thuộc, ra ngoài lập nghiệp, không trở thành kẻ phá gia chi tử đời thứ ba. Nhưng anh chưa bao giờ thực hiện được điều đó, ban đầu là do thời điểm không thích hợp, sau đó là vì gặp Chu Mạt. Đường Quang Tắc chưa bao giờ nói với ai rằng, khi đặt làm chiếc nhẫn, anh đã hy vọng cái bản thỏa thuận kết hôn kia coi như không hề tồn tại.

Nhưng có vẻ như cả hai người họ đều không phải là những người tình hoàn hảo. Họ không học được cách cùng nhau duy trì một mối quan hệ hạnh phúc, dài lâu trong hôn nhân. Họ chỉ biết dùng lời nói để tổn thương nhau.

Không, Đường Quang Tắc không chắc liệu anh có thật sự làm tổn thương Chu Mạt không, bởi rõ ràng cô không yêu anh.

Khi ở Thượng Hải, Đường Quang Tắc làm việc ngày đêm. Anh đã xây dựng mối quan hệ đủ lâu, kết nối đủ rộng, và đủ gan dạ để phát triển công ty. Anh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát khỏi cái mác “kẻ phá gia chi tử” mà Chu Mạt gán cho.

Ba mẹ anh cũng thường xuyên ở lại Thượng Hải, họ có nhiều bạn bè cũ ở đây, cảm thấy rất thoải mái. Thỉnh thoảng khi đến thăm Đường Quang Tắc, họ tránh nhắc đến Chu Mạt. Nhưng thực ra mẹ anh vẫn còn giữ liên lạc với Chu Mạt, thậm chí đã nhờ cô giúp một việc.

Cửa hàng cần kiểm tra phòng cháy chữa cháy, bà nhờ Chu Mạt giúp đỡ kiểm tra. Chu Mạt đã tận tâm chụp lại nhiều bức ảnh cho bà.

Vì vậy, mẹ anh đã nói với Đường Quang Tắc: “Chu Mạt là đứa trẻ tốt, bỏ qua những chuyện khác thì việc này nó làm rất đẹp. Hãy nhớ lại lúc bà nội con còn sống, không phải con bé diễn đâu, lòng con bé rất ấm áp.”

Đường Quang Tắc ngồi bên nghe mà không nói gì.

Anh biết Chu Mạt là một người có trái tim ấm áp. Khi ở bên nhau, anh thấy cô đối xử chân thành với ông Mã, với Trương Thần Tinh. Anh biết rằng dù lần cuối cùng họ cãi vã có tồi tệ đến mức nào, Chu Mạt vẫn là một người tốt từ trong ra ngoài.

Chỉ là vào lúc đó, cả hai đã nói quá nhiều lời cay nghiệt, khi chia tay, họ đều cảm thấy mình chẳng là gì trong mắt đối phương.

“Chu Mạt đã kết hôn chưa?” Mẹ anh hỏi.

“Con không biết, con không liên lạc.”

“Vậy con có gặp được cô gái nào khác thích hợp không?” Bà nói thêm: “Sầm Chiếu cũng đã kết hôn rồi…”

“Con không kết hôn không phải vì đang đợi Sầm Chiếu, con nghĩ ba mẹ cũng nhận ra điều đó.”

“Đúng là thế, quả thật đã hiểu lầm suốt nhiều năm.”

“Thật sự là lỗi của con.” Lần đầu tiên Đường Quang Tắc thừa nhận sai lầm của mình, “Lỗi tại con, con xử lý không tốt, khiến ba mẹ hiểu lầm.”

“Sầm Chiếu đối với con thế nào?”

“Vẫn như vậy.”

Mẹ Đường Quang Tắc hiếm khi thấy anh tự kiểm điểm, nên bà muốn hỏi cho rõ ràng: “Điều gì khiến con nhận ra lỗi lầm của mình?”

Đường Quang Tắc không trả lời.

Khi đến Thượng Hải, anh đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Chu Mạt. Khi đã bình tĩnh lại, anh nhớ về buổi tối đó, Chu Mạt nói: “Nếu anh ra ngoài, chúng ta sẽ ly hôn.” Khi nói câu đó, cô thật sự muốn cho họ một cơ hội. Nhưng lúc đó, Đường Quang Tắc đang trong cơn giận, không suy nghĩ thấu đáo về ý nghĩa của câu nói đó.

Nhưng mọi chuyện đã qua lâu rồi, tính ra cũng hơn ba trăm hai mươi ngày, gần tròn một năm, Chu Mạt đã bắt đầu mối quan hệ mới. Giờ mà quay lại thì thật nực cười.

Rồi một ngày gần Tết, anh nhận được lời mời ăn tối từ học trưởng, người đến Thượng Hải để họp. Trong bữa ăn, học trưởng nói về Chu Mạt, rằng cô đã rất chăm chỉ khi làm ở vị trí kia, năm nay cuối cùng cũng được nhận danh hiệu nhân viên xuất sắc.

“Chu Mạt rất giỏi, làm việc nhanh nhẹn, chỉ có điều thính giác không được tốt.” Đường Quang Tắc cười, nói về câu chuyện liên quan đến lẵng hoa.

“Giờ thì tôi mới hiểu tại sao hôm đó các cậu gửi nhiều lẵng hoa như vậy!”

Hai người cùng cười lớn.

Nhưng Đường Quang Tắc lại có chút mất tập trung. Có lẽ là vì nghe tên Chu Mạt, cả ngày hôm đó anh không ngừng nghĩ về cô, thậm chí những khoảnh khắc họ cãi nhau cũng hiện lên rõ ràng.

Vào dịp Tết, Đường Quang Tắc quyết định trở về Cổ Thành cùng ba mẹ. Ba mẹ anh có chút ngạc nhiên, hỏi anh trên đường: “Sao đột nhiên muốn về cùng vậy? Không phải con nói Cổ Thành vào dịp Tết quá ồn ào sao?”

“Con về để tìm một thứ.”

“Tìm cái gì?”

“Một trăm mười lăm ngàn.”

“Sao con không nói để ba mẹ giúp con tìm?”

“Hai người không tìm được đâu.”

Đường Quang Tắc không ngờ mình lại gặp Chu Mạt nhanh đến vậy.

Chu Mạt không thay đổi nhiều, vẫn nói năng thẳng thắn, khi tức giận thì động tay động chân, bất kể anh nói gì, cô cũng không chịu đưa lại chiếc nhẫn. Họ gặp lại mà không hề ôn lại chuyện cũ, chỉ có cãi vã. Cuối cùng, Chu Mạt đưa anh một chiếc nhẫn, nhưng chỉ cần liếc qua, Đường Quang Tắc đã biết đó là giả.

Đường Quang Tắc nhất định phải có một lời giải thích.

Điều mà Đường Quang Tắc thực sự muốn không phải là chiếc nhẫn, mà là lý do tại sao Chu Mạt lại giữ nó, không chịu trả lại. Là vì chiếc nhẫn đáng chút tiền, hay còn vì điều gì khác?

Trong căn phòng nhỏ của cô, Chu Mạt dường như đã hết sức sống, cô nói: “Đây, lấy đi!” rồi xé toang chiếc gối, lục lọi trong đống vỏ kiều mạch để tìm chiếc nhẫn.

Giữa đống vỏ kiều mạch vương vãi khắp giường, chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh. Đường Quang Tắc nắm chặt nó trong lòng bàn tay, cảm giác kim cương cấn vào tay đến đau nhói.

Nhận được chiếc nhẫn, nhưng anh vẫn không chịu rời đi, cố tìm một chỗ trên giường để ngồi xuống.

Cuối cùng, hai người cứng đầu cũng ngồi xuống nói chuyện một cách nghiêm túc. Thực ra Đường Quang Tắc cảm thấy có chút ấm ức, và Chu Mạt cũng vậy. Đường Quang Tắc không muốn Chu Mạt nghĩ rằng anh là một kẻ tồi tệ, còn Chu Mạt thì muốn Đường Quang Tắc loại bỏ những bất an.

Khi Đường Quang Tắc đè Chu Mạt xuống giường, những chiếc vỏ kiều mạch khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô không vui, nhưng tay anh đặt lên lưng cô, cơ thể anh tiến thêm một bước.

Họ làm hòa.

Đường Quang Tắc làm vỏ kiều mạch văng tung tóe khắp nơi, cuối cùng còn hất cả mền xuống đất. Giường mới của Chu Mạt dày và êm ái, mỗi khi Đường Quang Tắc dùng sức, cô lại lún sâu thêm một chút.

Cuối cùng, cả hai không thể dừng lại.

Chu Mạt cuối cùng cũng cảm thấy vui vẻ.

Sau khi ân ái, cả hai cùng nằm dài bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn nhỏ trống trải trong mùa đông. Chu Mạt lẩm bẩm: “Tết này liệu có tuyết rơi không nhỉ?”

“Hy vọng là có.”

“Vậy anh có thể giúp em dọn dẹp sàn nhà không?… Em không muốn quay lại nhìn, toàn vỏ kiều mạch, bừa bộn quá.”

Sau này, Trương Thần Tinh hỏi Chu Mạt: “Ai trong hai người chủ động trước?”

“Dù sao cũng không phải là mình.”

“Thế ai là người khởi đầu chuyện kia?” Trương Thần Tinh ám chỉ việc họ ngủ với nhau.

“Tất nhiên là Đường Quang Tắc, tên vô lại ấy.” Chu Mạt cười toe toét.

Chu Mạt vốn muốn có một tình yêu có chút va chạm, nghĩ rằng Đường Quang Tắc chỉ là một cơn gió thoảng qua, cô không quan tâm lắm, nhưng không ngờ lại để mình dây dưa lâu đến vậy. Sau khi Đường Quang Tắc rời đi, có những lúc Chu Mạt sẽ nghĩ về anh. Nỗi nhớ ấy âm ỉ, nhẹ nhàng như một dòng suối nhỏ.

Nhưng dây dưa nhiêu đó đủ rồi, cả đời này cô không muốn cảm giác đó nữa.

Chu Mạt đeo chiếc nhẫn mà Đường Quang Tắc tặng đi làm. Đồng nghiệp hỏi cô nhẫn kim cương ở đâu ra, sao trước đây không thấy cô đeo?

“Cái này hả?” Chu Mạt cố tình giơ tay lên khoe, “À, cái này chồng cũ của tôi tặng đấy.” Dưới ánh nắng, chiếc nhẫn lấp lánh chói mắt.

Đường Quang Tắc đang đứng bên cạnh học trưởng để bàn công việc, nghe thấy câu này, lườm cô một cái. Có người cười nói với Chu Mạt: “Chồng cũ của cô đang lườm cô kìa.”

“Chồng cũ của tôi chỉ làm bộ thôi.”

“Chồng cũ của cô sẽ đến đây đánh cô đấy.”

“Chồng cũ của tôi không nỡ đâu.”

Chu Mạt quay đầu nhìn Đường Quang Tắc, anh đang nói chuyện, miệng vẫn mỉm cười. Đột nhiên, cô nghĩ đề nghị của Đường Quang Tắc hồi sáng cũng không tệ.

Kết hôn lại lần nữa.

Kết hôn lại một lần nữa, cũng không phải chuyện gì khó.

“Nhưng lần này không thể ly hôn nữa!” Ba của Đường Quang Tắc nói: “Hôn nhân không phải trò đùa. Hai đứa đều cứng đầu. Nếu lần sau có chuyện gì không qua được, lại đi ly hôn, thì lại mất thêm vài năm.”

“Không đâu, bọn con đã suy nghĩ kỹ rồi.” Đường Quang Tắc nói.

“Suy nghĩ kỹ điều gì?”

“Lần sau ly hôn, bọn con sẽ không nói cho ba mẹ biết.”

Anh vừa nói xong thì thấy sắc mặt ba mẹ mình thay đổi, trước khi họ kịp phản ứng, anh đã kéo Chu Mạt chạy ra khỏi nhà, hai người cứ chạy mãi, đến khi dừng lại giữa ánh hoàng hôn của Cổ Thành.

Cười phá lên.