Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 54: Ngày thứ 4000




Mùa đông năm 2018, Cổ Thành có một trận tuyết.

Không phải tuyết lớn, vẫn như trước kia, rơi xuống đất rồi tan. Chỉ còn lại những dấu vết mờ mờ trên con đường ẩm ướt.

Cuối con ngõ Thanh Y tĩnh lặng, tiếng bánh xe lăn trên đường đá kêu kin kít, âm thanh này đã lâu rồi không nghe thấy. Chủ nhiệm Vạn của Trung tâm giao lưu văn hóa truyền thống vừa kết thúc một sự kiện, đang đứng trước cửa hít thở, thấy một người đạp xe từ trong sương mù đi ra.

Đến gần mới phát hiện, người phụ nữ ấy búi tóc dài sau đầu, đeo đôi hoa tai mã não, mặc áo bông xanh, đeo một túi vải đeo chéo cũ kỹ, phóng đến trước mặt ông ấy và dừng lại.

Chủ nhiệm Vạn đeo kính lão nhìn theo, thấy người phụ nữ dừng trước tiệm sách cũ, dựng xe vào tường, đứng trước cửa hồi lâu.

“Đóng cửa rồi! Đóng lâu rồi!” Chủ nhiệm Vạn nói với người phụ nữ: “Không vào được đâu!”

Người phụ nữ quay lại gật đầu với ông ấy, cúi đầu lấy chìa khóa từ túi vải ra mở khóa. Tiếng “cạch” của khóa mở ra, như âm thanh đặc trưng của ngõ Thanh Y, cổ kính và nặng nề.

“Cô là…” Tiệm sách này đã đóng cửa hơn một năm, trung tâm giao lưu văn hóa truyền thống của Chủ nhiệm Vạn ở ngay bên cạnh, làm hàng xóm với một nơi trống rỗng, lâu dần, ông ấy cảm thấy có nghĩa vụ phải trông nom tiệm sách.

“Là của con.” Người phụ nữ nói: “Tiệm sách là của con.”

“Cô phải cho tôi biết tên, tôi cần xác nhận.”

“Trương Thần Tinh ạ.”

Chủ nhiệm Vạn đưa tay chỉ trỏ, “Cô đừng đi đâu! Tôi sẽ gọi điện xác nhận ngay.” Ông ấy lấy điện thoại ra, Trương Thần Tinh nghe ông ấy nói: Không phải tóc ngắn, là tóc dài, búi lên. Mở cửa tiệm sách, nói tiệm sách là của mình. Ừ, đúng, tên là Trương Thần Tinh.

Chủ nhiệm Vạn cúp điện thoại, cười với Trương Thần Tinh, “Không có vấn đề gì, là tiệm sách của cô, sợ nó bị trộm nên tôi ngày đêm trông nom.” Ông ấy đeo kính, vì nói chuyện nên trên kính có lớp sương, liền lấy khăn tay lau, trông thật đáng yêu. Chắc chắn ông Mã đã cân nhắc rất lâu mới quyết định cho ông ấy thuê sân nhà.

“Cảm ơn ạ.” Trương Trần Tinh nói lời cảm ơn, bước vào tiệm sách. Vì đóng cửa lâu ngày, mùi ẩm mốc và mùi sách trộn lẫn, cô như trở về thời quá khứ. Trương Thần Tinh có chút ngỡ ngàng, đứng một lúc lâu mới quen với bóng tối trong nhà, tiến đến bàn làm việc, đặt túi vải xuống bàn.

Cô mở ngăn kéo ra, thấy bên trong có lò sưởi tay. Không nhìn rõ họa tiết, cô mới nhớ phải bật đèn, lại một tiếng “tách”, kéo dây đèn, tiệm sách đã có chút ánh sáng dịu nhẹ.

Trương Thần Tinh ngồi xuống chiếc ghế phủ đầy bụi, xoa xoa tay, rồi châm lò sưởi. Quá trình này dài và tỉ mỉ, khi lò sưởi nóng lên, lòng cô cũng ấm lại, ôm lò sưởi đi quanh tiệm sách, ngắm nhìn những “người bạn cũ im lặng.”

Chủ nhiệm Vạn không yên tâm, quay lại hai lần, đứng ngoài cửa sổ nhìn, cuối cùng gõ cửa, đứng ở cửa nói: “Chúng tôi chuẩn bị ăn cơm, cô có muốn ăn chút gì không?”

“Dạ, cảm ơn chú.”

Trương Thần Tinh không từ chối, điều này khiến chủ nhiệm Vạn ngạc nhiên.

“Mời cô.”

Trương Thần Tinh đi theo chủ nhiệm Vạn, bước qua cánh cửa quen thuộc. Hoa trong sân vẫn còn, nhiều hơn trước, ngay cả trong mùa đông, vẫn có những bông hoa không tên đang nở. Dưới mái hiên rộng, có vài chiếc bàn vuông, trên đó đặt những tờ giấy thảo luận trong ngày.

Đi vào phòng ngủ của ông bà Mã, thấy bên trong là một chiếc bàn gỗ có thể chứa được hơn mười người ngồi, trên bàn đặt nhiều sách, một góc trống bày mấy món ăn và một tô canh.

“Ăn một mình chán lắm.” Chủ nhiệm Vạn hỏi cô: “Cô quen thuộc với chỗ này lắm đúng không?”

“Cũng tạm.” Trương Thần Tinh ngồi xuống bàn, nhìn lại sân: “Chú ở đây sao?”

“Đúng, căn phòng kia.” Chủ nhiệm Vạn chỉ tay nói: “Sau khi nâng cấp và cải tạo lại, nơi này rất thích hợp để sống và dưỡng già.” Đó là phòng mà Lương Mộ từng ở.

“Tốt quá.”

Trương Thần Tinh chân thành nói câu này, mừng vì lúc đó họ đã nỗ lực. Và bữa ăn đầu tiên khi cô trở lại ngõ Thanh Y lại ở nhà ông Mã, cảm giác này thật kỳ diệu.

Trương Thần Tinh ăn xong cảm ơn chủ nhiệm Vạn rồi rời khỏi trung tâm giao lưu, thấy Chu Mạt đang đứng trước xe đạp của cô, miệng lẩm bẩm: “Cậu xuống núi rồi sao?”

“Chu Mạt.” Trương Thần Tinh gọi cô ấy, thấy Chu Mạt quay đầu lại, đầu tiên là ngỡ ngàng, rồi chạy vài bước đến ôm chặt lấy cô, “Cậu đã trở lại! Cậu đã trở lại rồi! Trương Thần Tinh!” Chu Mạt gần như khóc, “Cậu đã trở lại! Mình mừng quá đi mất!”

“Xin lỗi, đã để cậu lo lắng.” Trương Thần Tinh vẫn chưa quen với cái ôm nhiệt tình như vậy, nhưng vẫn giơ tay ôm lại cô ấy, “Mình đã trở lại.”

“Cậu còn lên núi không?” Chu Mạt thò đầu ra từ vòng tay của cô, nhìn cô, hỏi: “Còn đi nữa không?”

“Không đi nữa.” Trương Thần Tinh thấy ánh mắt không giấu nổi tâm sự của Chu Mạt khi nghe câu này, mắt cô ấy sáng lên, gương mặt nở nụ cười, lòng Trương Thần Tinh cũng mềm lại, “Ngày mai là cuối tuần, cậu giúp mình dọn dẹp tiệm sách nhé?”

“Tất nhiên rồi! Tối nay mình sẽ ngủ với cậu!” Chu Mạt từ vòng tay cô rút ra, “Cậu đợi nha, mình đi lấy mền! Mình đã làm mền mới cho cả hai chúng ta! Mình biết sẽ có lúc cần đến!”

Tiệm mền đệm cũ trong ngõ Lương Tử, Chu Mạt đã nổi hứng muốn làm mền ở đó, làm một bộ không đủ, phải làm hai bộ. Khi làm, cô ấy đã nghĩ: Nếu có một ngày Trương Thần Tinh xuống núi, mình sẽ thay cho cậu ấy một bộ mền gối mới, bắt đầu lại từ đầu.

Mền mà cô ấy làm thật sự rất mềm mại, hai người nằm xuống, cơ thể còn lún xuống một chút. Mền kéo lên đến cằm, chỉ lộ ra hai cái đầu, mặt đối mặt.

“Trương Thần Tinh, cậu thay đổi rồi.”

“Hả?”

“Trước đây cậu không bao giờ ngủ đối mặt với mình.” Chu Mạt nói: “Cậu có nhớ mình không?”

“Có.”

Chu Mạt kéo tay cô dưới mền, “Cậu đã trở lại, ngõ Thanh Y lại là ngõ Thanh Y.”

“Trương Thần Tinh, tóc cậu thật đẹp, đen bóng và dày.”

“Nhưng Trương Thần Tinh này, sao cậu không tăng cân chút nào vậy? Trên núi ăn không ngon sao?”

Trương Thần Tinh chọn lọc trả lời những câu hỏi của Chu Mạt, nói vài câu, cô ngủ thiếp đi. Chu Mạt nghe tiếng thở đều của người bên cạnh, nhìn điện thoại, mới 9 giờ rưỡi.

Đêm mới chỉ bắt đầu, nhưng Trương Thần Tinh đã ngủ. Chu Mạt nhìn cô một lúc, đầu ngón tay quấn quanh một lọn tóc của cô, chơi chán rồi thì buông tay, cũng quay người ngủ.

Năm giờ sáng hôm sau, nghe thấy có tiếng động bên cạnh, Chu Mạt mơ màng mở mắt, thấy Trương Thần Tinh đã bưng thau rửa mặt đi ra ngoài, cô ấy cũng dậy theo, thấy cô đã đun nước, chậm rãi đi trong sân.

“Giờ giấc của cậu điều độ thật, Trương Thần Tinh.” Chu Mạt dụi mắt, “Chỉ có một khuyết điểm, dậy sớm quá…”

“Quen rồi. Cậu ngủ tiếp đi, đừng lo cho mình.”

“Vậy cậu làm gì?”

“Mình ra bờ sông đi dạo, rồi mua mì ở quán.”

“Được đó!”

Chu Mạt lại lên giường ngủ, còn Trương Thần Tinh bước ra ngoài với sương sớm, trong làn sương dày đặc.

Con đường quen thuộc này đã lâu không đi, bờ sông buổi sáng thật yên tĩnh, sương đọng lặng lẽ trên áo bông của cô, cửa tiệm bán bánh quế hoa đã sáng đèn, xuyên qua làn sương chiếu xuống mặt sông.

Trương Thần Tinh ngửi thấy hương quế thoang thoảng, cô không khỏi dừng bước, chờ chủ quán mở cửa, mua hộp bánh ngọt đầu tiên trong ngày. Chủ quán nhìn cô một lần, lại nhìn lần nữa, cuối cùng hỏi: “Cô là Trương Thần Tinh của tiệm sách cũ?”

“Là con.”

“Con đã đi đâu? Tiệm sách đóng cửa, thường có người đến hỏi lắm.”

“Con đi xa một thời gian.”

“Về rồi là tốt.”

Chủ quán mở hộp bánh ngọt của cô, rắc thêm một lớp quế, “Hộp đầu tiên trong ngày, phải thơm.”

“Cảm ơn ông.”

Trương Thần Tinh cầm hộp bánh ngọt đi dọc bờ sông, trời đã bắt đầu sáng, ánh bình minh trải dài trên mặt nước, bóng cô là điểm duy nhất trên mặt sông, là người giản dị nhất dưới ánh sáng ban mai.

Trương Thần Tinh bỗng dừng lại, nhìn bóng mình. Cô nghiêng đầu, bóng cũng nghiêng theo, cô giơ tay, bóng cũng giơ tay. Gió thổi qua, mặt sông gợn sóng, làm nhăn bóng cô, gió ngừng, chờ một lúc, bóng lại phẳng lặng.

Nếu Lương Mộ ở đây, chắc hẳn anh sẽ mở điện thoại, hoặc ngồi xổm, hoặc ngồi, hoặc nằm sấp, để ghi lại câu chuyện về bóng hình này. Trương Thần Tinh nghĩ.

Lương Mộ là cái tên trong sâu thẳm lòng cô, mỗi khi buồn, cô lại nghĩ đến một khoảnh khắc nào đó về anh. Điều kỳ lạ là, mỗi khi nghĩ đến anh, nỗi buồn của cô lại vơi đi phần nào.

Bên kia sông, một chiếc thuyền lướt qua, hai thanh niên tựa vào mạn thuyền, một người đá người kia một cái rồi chửi thề: “Tôi…! Tôi…! Lương Mộ! Tôi…!”

Lương Mộ quấn trong chiếc áo khoác cashmere đen, rời mắt khỏi ống kính, nhìn theo ánh mắt của Tiêu Tử Bằng, thấy bóng người mờ mờ đứng bên bờ sông, trong màn sương sớm, như từ một nơi rất xa đến. Lặng lẽ nhìn những gợn sóng trên sông và chiếc thuyền chèo ra quá sớm, trông không giống thật.

Chia ly. Không biết vì sao Lương Mộ lại nghĩ đến hai chữ này, bất chợt thấy mất hồn.

“Đẹp quá!” Tiêu Tử Bằng nói với người chèo thuyền: “Ông ơi, chèo, chèo qua bờ bên kia, để con xem mỹ nhân đó là ai!”

Lương Mộ không biết vì sao, trong lòng anh bỗng thắt lại, có một cảm giác đau nhói âm ỉ lan tỏa trong tim, cảm giác này đã lâu rồi anh không có. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, bóng người bên kia bờ đã biến mất, chỉ còn lại những gợn sóng trên sông, và một buổi sáng mờ sương.

Đây là lần đầu tiên Lương Mộ trở lại Cổ Thành sau khi rời đi, theo lời mời của Sở Du lịch và Văn hóa Cổ Thành, tham gia diễn đàn phát triển Cổ Thành. Còn phòng làm việc của anh, vì những khám phá về nghệ nhân thủ công trong hơn một năm qua, đã trở thành đối tác của loạt phim quảng bá văn hóa truyền thống của Cổ Thành.

Lương Mộ đã từ chối vài lần, anh không muốn quay lại Cổ Thành nữa, nhưng Tiêu Tử Bằng khích anh: “Cậu đã buông bỏ rồi, còn gì mà không dám đi? Không dám đi nghĩa là cậu chưa buông bỏ!” Sau đó không cho Lương Mộ cơ hội từ chối, tự đăng ký cho anh.

Họ đến từ chiều hôm qua, đến phòng làm việc nghe báo cáo công việc của La La, một nhóm người ăn uống đến nửa đêm. Tiêu Tử Bằng trở lại chốn cũ không ngủ được, kéo anh ra bờ sông dạo, cuối cùng lên chiếc thuyền đầu tiên của buổi sáng.

“Vừa rồi bóng người đó thật dịu dàng.” Tiêu Tử Bằng nói: “Nếu các cô gái ở Cổ Thành đều như vậy thì tốt quá, sẽ không có những lưỡi dao giết người trong vô hình.”

Lương Mộ cúi đầu thu máy ảnh, không đáp lời Tiêu Tử Bằng.

Tiêu Tử Bằng dường như đã quen với sự im lặng của Lương Mộ, nhún vai, nhìn về phía những ngọn đèn bên bờ sông.

“Cậu định lên núi thăm không?” Anh hỏi Lương Mộ.

“Không đi.” Lương Mộ nói: “Chuyện quá khứ rồi.”

“Cậu chắc chứ?”

“Tôi chắc.” Lương Mộ đeo máy ảnh qua vai, sau khi thuyền dừng, nhảy xuống thuyền, bộ quần áo đen nhiều lớp, trang trọng, nghiêm túc, nhìn một cái đã thấy có khoảng cách.

Tiêu Tử Bằng bĩu môi, hỏi anh: “Đi ăn mì không?”

“Không đi.”

“Trung tâm giao lưu cậu cũng không đi?”

“Không đi. Sao hôm nay cậu nói nhiều vậy? Tôi tham gia xong diễn đàn là đi. Trước khi đến đã nói rồi, phần còn lại cậu theo.”

“Tôi theo, tôi theo.” Tiêu Tử Bằng giơ tay, “Tôi đầu hàng, cậu đừng nổi giận.”

Lương Mộ quay đầu lại, thấy sương đã tan một chút, tiệm bánh ngọt hương quế lấp ló bên kia bờ. Nhớ lại không biết bao nhiêu lần anh cầm hộp bánh đi dọc bờ sông, như một màn trình diễn tận tâm.

Trương Thần Tinh bỗng thấy đói, chưa đến quán mì đã không kìm được mở hộp bánh ra, bốc một miếng bánh quế đưa vào miệng. Hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng, chưa kịp thưởng thức thì đã nghe có người gọi: “Trương Thần Tinh?”

Là chủ quán mì, thấy Trương Thần Tinh biến mất lâu nay không nhịn được, lớn tiếng chào: “Thần Tinh, con về rồi?”

“Con về rồi.” Trương Thần Tinh đưa hộp bánh cho chủ quán, “Vừa mới làm xong ạ.”

Chủ quán không khách sáo, bốc một miếng bỏ vào miệng, mắt không rời khỏi mặt Trương Thần Tinh, nhai vội vài cái rồi nuốt xuống hỏi cô: “Không đi nữa chứ?”

“Không đi nữa.”

Chủ quán cười hì hì: “Hôm nay chú mời con tô mì.”

“Cảm ơn chú.”

Trương Thần Tinh ngồi trong quán mì, có vài cụ già đã dậy, trong quán ngồi lác đác vài người, nói thứ tiếng Cổ Thành lơ lớ, xen lẫn vài câu chửi thề. Trên tivi chiếu đoạn phim quảng cáo cũ, hơi nóng từ màn hình và từ tô mì hòa vào nhau, nhìn từ trong hay ngoài đều là sự hối hả.

Trương Thần Tinh bưng tô mì húp từng chút một, hơi lạnh trong cơ thể dần được xua tan, đầu ngón tay lạnh buốt cũng ấm lại.

Cầm hai phần mì rời quán, cô về lại tiệm sách cũ. Chu Mạt đã rửa mặt xong, đón lấy mì, mỗi người một phần, ăn một miếng, “Hôm nay mì ngon hơn hôm qua.” Chu Mạt nói: “Chắc vì cậu đã trở về.”

“Trương Thần Tinh, cậu đừng đi nữa, lúc cậu không ở đây mình không kết bạn mới, tính mình xấu, miệng lưỡi không tốt, người ta không thích mình.”

“Nếu cậu không ở đây, mình chẳng còn gì cả.”

Khi Trương Thần Tinh ở trên núi, Chu Mạt đôi khi nhắn tin cho cô, phần lớn chỉ vài ba câu. Một ngày nọ, cô ấy nói: “Đường Quang Tắc rời khỏi hệ thống của bọn mình, nghe nói vì một cô gái mà đi Thượng Hải.”

Giờ đây, Trương Thần Tinh đặt đũa xuống, nhìn Chu Mạt một cách nghiêm túc, “Mình không đi nữa, Chu Mạt, mình đã xuống núi. Mình sẽ dọn dẹp tiệm sách, bắt đầu lại cuộc sống.”

Chu Mạt gật đầu, “Sống tốt cuộc sống mới của chúng ta.”

“Ừ.”

Trương Thần Tinh chưa từng nghĩ cuộc sống mới sẽ như thế nào, nhưng tiệm sách của cô vẫn còn, ngõ Thanh Y vẫn còn, đó đã là một cuộc sống tốt rồi.

“Lương Mộ…” Chu Mạt thận trọng nhìn Trương Thần Tinh, “Lúc ở trên núi cậu có lên mạng không?”

“Không nhiều.”

“Vậy cậu…”

“Không sao, Lương Mộ sao rồi?”

“Lương Mộ đã đạt giải thưởng, thành công rồi. Nghe nói có nhiều người mời anh ấy làm phim tài liệu thương mại, giá cả rất cao.” Chu Mạt lại nhìn Trương Thần Tinh, “Nhưng Lương Mộ vẫn là Lương Mộ, anh ấy kiếm tiền, cùng cô Ôn thành lập một tổ chức bảo vệ ‘nghề thủ công truyền thống’. Còn nữa, việc cậu nhờ anh ấy trước đây, anh ấy chưa bao giờ dừng lại, luôn giúp người khác quay video tìm người thân.”

“Kết hôn, sinh con, thành công. Cuộc sống mà cậu mong Lương Mộ có, anh ấy đều có.” Chu Mạt nói.

“Thế thì tốt, chúc anh ấy hạnh phúc. Mì sẽ nguội đó.” Trương Thần Tinh nhắc Chu Mạt ăn mì.

Khi dọn dẹp tiệm sách, cô đứng trên thang, lau dọn kệ sách trên cùng. Cô rút ngẫu nhiên một cuốn sách, mở ra thì thấy một tờ giấy ghi chú kẹp bên trong, trên đó viết: “Trương Thần Tinh, chúc em hạnh phúc trong hôn nhân. Đây là bức thư tình đầu tiên anh viết cho em.”

Trương Thần Tinh chạm nhẹ lên những dòng chữ, cười khẽ, nhưng mắt đã ướt đẫm.

Trong những ngày trên núi, Lương Mộ không ở bên cạnh. Nhưng mỗi ký ức về anh đều để lại dấu ấn trong lòng cô. Nghĩ về anh, trái tim cô lại ấm áp. Những kỷ niệm đẹp về “tình yêu” từng chút một kéo Trương Thần Tinh ra khỏi vực sâu, cuối cùng sống sót trở về ngõ Thanh Y.

Trương Thần Tinh rút cuốn sách bên cạnh, “Đa Số Im Lặng”, bên trong cũng có một tờ giấy ghi: “Trương Thần Tinh, cùng em ngắm tuyết là khoảnh khắc đẹp nhất mà anh từng thấy.”

Cô tưởng tượng cảnh Lương Mộ viết những dòng này, có lẽ là với tâm trạng lãng mạn kiểu tinh nghịch, đôi mày đẹp cong lên trong nụ cười, và mong đợi nhìn thấy biểu cảm của cô khi phát hiện ra.

“Trương Thần Tinh!” Chu Mạt gọi cô: “Cậu có một thư mời từ Thư viện Cổ Thành!”