Sáu Năm Sau, Ba Đứa Con Đáng Yêu Đưa Mẹ Đi Tra Tấn Người Cha Tổng Tài Cặn Bã

Chương 34: 34: Quyền Chủ Động Nằm Trong Tay Bà Ta 2





Diệp Tiểu Vi lắc đầu khẽ cười.


Đây không phải là muốn về bàn giao công việc, mà là muốn kéo thời gian!

Trong tay bà ta có đoạn video sáu năm trước, bây giờ lại không muốn nói chuyện này với cô mà muốn quay về giải quyết chuyện nhà cửa, công ty?

Chẳng qua là muốn treo giá thôi!

"Ha ha! Được thôi! Nếu bây giờ các người rời khỏi đây thì tôi có thể gọi cảnh sát!"

Vưu Tuệ Trân và Diệp Quỳnh Sơn nhìn nhau, sau đó nhìn sang những người anh em kia.


Chú bác của nhà họ Diệp trước đó đã thỏa thuận với Diệp Quỳnh Sơn, định sẽ chĩa mũi sào về cùng một hướng.


Nhưng nhìn thấy tình hình này, họ vội vàng lắc đầu.


"Cái đó, các người từ từ bàn với nhau đi.

Chúng tôi về trước nhé!"

Video gì đó là ân oán giữa Diệp Tiểu Vi và Diệp Quỳnh Sơn, chẳng liên quan gì đến những người khác!

Bọn họ chẳng muốn dính vào vũng bùn này, Diệp Tiểu Vi đừng quay lại ghi thù bọn họ là được.


"Diệp Quỳnh Hải, Diệp Quỳnh Hòa, các người muốn đi thật sao?"

Nhưng thứ đáp lại Diệp Quỳnh Sơn chính là bóng dáng hai anh em nhanh chóng rời đi.


Diệp Tiểu Vi lạnh lùng nhếch khóe môi.


"Họ đi rồi, chúng ta nói chuyện nhé?"


Diệp Tử Hàm cắn môi, cô ra muốn rời đi, nhưng lại sợ người mẹ hồ đồ làm hỏng việc nên đành ở lại.


Vưu Tuệ Trân cảm thấy thứ đó đang nằm trong tay mình nên rất đắc ý.


"Ha ha! Cô muốn nói chuyện là nói chuyện sao? Nhưng bây giờ tôi muốn về nhà thu dọn đồ đạc, hôm nay bà đây không có rảnh!"

Muốn nói chuyện thì phải xem bà ta có muốn hay không.

Suy cho cùng bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay bà ta.


Diệp Tiểu Vi nhìn bóng dáng họ rời đi với ánh mắt lạnh lùng.


Quản gia Hồ cũng cảm thấy khó xử.


"Cô chủ, việc này! "

Diệp Tiểu Vi nhướng mày.


"Ha ha! Bà ta nghĩ là mình có được Thượng Phương bảo kiếm? Nhưng Thượng Phương bảo kiếm có thể chém hôn quân, có thể chém gian thần, nhưng không thể chém hoàng đế!"

Cô quay lại nhìn quản gia Hồ.


"Ông giúp tôi làm một việc.

"

Còn phía bên kia Diệp Tử Hàm nắm lấy cánh tay mẹ mình, hỏi đi hỏi lại nhiều lần.


"Mẹ, mẹ phát hiện ra thứ đó khi nào vậy? Mẹ đã mang nó đi từ khi nào? Mẹ trả lại cho con được không?"


Vưu Tuệ Trân chọt chọt vào đầu con gái mình.


"Đồ vô dụng, có Thượng Phương bảo kiếm trong tay mà không biết sử dụng, như vậy chẳng phải là lãng phí sao? Để thứ này trong tay mẹ, nó sẽ hữu dụng!"

"Mẹ! "

"Gọi gì mà gọi? Đến giờ đi làm thì đi làm đi, cái đó để ở chỗ mẹ, mẹ dám chắc sẽ khiến Diệp Tiểu Vi gặp rắc rối!"

Diệp Tử Hàm không hề yên tâm về mẹ mình.


Diệp Quỳnh Sơn ở bên cạnh cau mày, cảm thấy có chuyện nghĩ không thông.


"Bà nói xem, mẹ đã viết giấy đảm bảo từ khi nào vậy? Mẹ lập di chúc từ khi nào? Một nhà họ Diệp bé tí như vậy có cần phải vậy không?"

Hơn nữa, tại sao trước đây ông ta lại không biết mẹ mình sở hữu bao nhiêu bất động sản?

Vưu Tuệ Trân cũng cảm thấy khó hiểu.


"Hay là bây giờ chúng ta đi tìm luật sư vừa rồi để hỏi nhé?"

"Hỏi người đó có trả lời không? Rõ ràng người đó đứng về phía Diệp Tiểu Vi.

"

Vưu Tuệ Trân tỏ ra rất đắc ý.


"Có tiền mua tiên cũng được! Chỉ cần chi tiền thì sợ gì người đó không chịu nói?"

"Vậy được, chúng ta đi hỏi thử!"

Diệp Tiểu Vi còn chưa về đến nhà thì đã nhận được cuộc gọi từ luật sư.


Cô nở nụ cười, "Anh cứ nói theo sự thật.

"

"Vâng!"

Luật sư vừa cúp điện thoại, liền lấy ra danh sách bất động sản dưới tên bà cụ.


Diệp Quỳnh Sơn chỉ nhìn lướt qua đã phải hít vào một hơi lạnh.


Sao, sao lại nhiều vậy? Hơn nữa ông ta chưa từng nghe nói đến?