Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 73




Sáng ngày hôm sau, hai chúng tôi đang trong giấc ngủ say, bị điện thoại đánh thức, rất không tình nguyện duỗi tay ra ổ chăn, mở ra ngăn kéo đầu giường, mắt nhắm tịt sờ loạn tìm điện thoại di động, là Tư Khiết gọi điện thoại lại đây nói lát nữa các nàng sẽ đến nhà tôi, tôi đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại tiếp tục ôm Yen ngủ...

"Hai con tiểu trư, rời giường thôi. Chốc nữa Yen còn phải đi bến xe ngồi xe đấy." Trong cơn mông lung nghe thấy mẹ đang gọi chúng tôi, đầu óc tôi trong nháy mắt nghĩ rằng hai chúng tôi là ngủ trần, sợ đến mức lập tức mở mắt ra, nhìn thấy mẹ cúi xuống nhìn chúng tôi.

"Trời ạ! Con muốn hù chết mẹ à? Đột nhiên phản ứng lớn như vậy làm gì?" Mẹ bị tôi dọa, Yen cũng tỉnh rồi.

"Hô! Con cũng bị hù chết rồi." Phát hiện tối hôm qua chúng tôi sau khi ấy ấy thì đã mặc vào quần áo, tôi thở dài một hơi, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.

"Chủ nhiệm sớm, sao vậy ạ?" Yen vuốt mắt, nghi hoặc nhìn chúng tôi hỏi.

"Ha ha! Không có gì, dậy thôi." Tôi lúng túng cười nói.

"Con lạnh lắm à? Ôm Yen gắt gao, y như sinh đôi liền thể vậy." Mẹ cười nói tôi.

"Mẹ, sáng sớm mẹ cũng đừng hình dung đến kinh khủng như vậy có được hay không? Mẹ biết lúc ngủ con thích ôm gấu ngủ mà." Lý do của tôi cực kỳ đầy đủ, vì thế cũng không sợ bà ấy hoài nghi, ngồi xuống cúi đầu muốn tiếp tục ngủ gật.

"Ha ha, đừng lề mề, tất cả nhanh lên một chút, bữa sáng sắp lạnh rồi." Mẹ nói xong liền đi ra ngoài.

"Vừa nãy làm tớ sợ muốn chết, tớ quên tối qua hai chúng mình có mặc quần áo ngủ hay không." Tôi nằm xuống, sau đó khoát chân lên bụng Yen, bàn tay tiến vào trong chăn ôm thật chặt lấy nàng nói.

"Tối hôm qua không phải cậu khóa trái à? Tại sao chủ nhiệm đi vào được?" Yen nghiêng thân thể nhìn tôi hỏi. Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, đứng dậy đi đến nhìn nắm cửa.

"A! Là khóa trái, nhưng tớ đã quên khớp nối của cái cửa này bị hỏng rồi, dù khóa trái thì đẩy một cái vẫn sẽ mở ra." Tôi sơ sót điểm ấy, trở lại giường nhỏ giọng nói với Yen.

"Ha ha! May là tối hôm qua tớ muốn cậu mặc lại quần áo, nếu không bị mẹ cậu nhìn thấy, vậy thì chúng mình xem như là bị bức ép công khai rồi." Nét mặt Yen tinh nghịch nói.

"Khà khà! Nếu đúng là như vậy xem cậu làm sao cười được." Tôi đè lên thân thể của nàng loạn hôn nàng, chọc cho nàng cười khanh khách cơ thể phản kháng.

Đùa vui ầm ĩ một lúc mới đi cọ rửa, đóng cửa lại, Yen ngồi ở trên bồn cầu, tôi như kẹo dẻo dính tới, ngồi ở trên đùi nàng, nàng thuận thế ôm tôi, chúng tôi cứ ôm thật chặt như vậy, không nói lời nào, mặt Yen chôn ở ngực của tôi, một lát sau, bỗng cảm thấy một luồng hơi ấm ngấm vào áo ngủ của tôi, có chút không đúng, tôi muốn nâng đầu nàng lên, nhưng nàng không chịu.

"Thân ái, cậu làm sao vậy?" Tôi dịu dàng hỏi, nàng dùng sức lắc đầu, không trả lời tôi.

"Sao cậu khóc rồi ? Đừng khóc được không?" Tôi cưỡng ép đẩy ra tay nàng, lúc rời đi thân thể của nàng, nhìn thấy nàng giàn giụa nước mắt, tôi hoang mang ngồi xổm ở trước mặt nàng, dùng tay lau nước mắt giúp nàng, nàng xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.

"Nói cho tớ biết làm sao vậy?" Tôi đau lòng hỏi.

"Tớ. . . vừa nghĩ tới sắp phải rời khỏi cậu, tớ liền không kiểm soát được tâm tình của mình, còn một tháng nữa mới có thể gặp mặt đấy." Yen nghẹn ngào, nhẹ giọng nói, tôi nghe xong viền mắt cũng bắt đầu ửng hồng, quỳ một chân ở trên sàn nhà, ôm nàng thật chặt.

"Tớ cũng không muốn rời đi cậu, ôi! Nhưng không có cách nào, chỉ có thể chờ đợi thời gian mau mau trôi." Tôi vô cùng suy sụp vỗ về lưng của nàng nói.

"Mạt Mạt, tụi Tư Khiết, Thiên Hi đến rồi, các con còn chưa đi ra à?" Lúc này nghe thấy mẹ ở ngoài cửa hô.

"Dạ! Ra ngay." Tôi lớn tiếng đáp lời.

"Khóc sụt sịt thì không xinh đâu, ngoan! Mau mau đánh răng rửa mặt, bị hoài nghi sẽ không tốt." Tôi kéo Yen nói.

"Khăn mặt và bàn chải đánh răng của cậu tớ muốn mang về nhà được không?" Yen khóc sưng mặt nhìn tôi.

"Đương nhiên có thể." Tôi sảng khoái đáp ứng.

"Cả áo ngủ cậu đang mặc nữa." Yen chu môi, lôi kéo áo ngủ của tôi nói.

"Được được được! Trở về phòng liền cởi ra cho cậu, ha ha!" Tôi thích nàng ngẫu nhiên làm nũng, như vậy rất đáng yêu.

Tư Khiết và Thiên Hi cùng chúng tôi ăn điểm tâm, Yen miễn cưỡng vui cười. Tôi đặt một tay ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng nắm tay nàng, nàng hiểu ý véo nhẹ tôi hai cái, không có nhìn tôi.

"Yen, đây là một ít điểm tâm nhỏ sở trường cô làm sáng nay, mang về cho ba mẹ cháu nếm thử, và một ít dược liệu hữu ích cho thân thể, nhớ kỹ ra ngoài mang theo ha." Mẹ xách theo bao lớn bao nhỏ đi tới bên cạnh tủ rượu ở cửa phòng khách dặn dò.

"Cảm ơn chủ nhiệm, vậy cháu sẽ không khách khí nữa." Yen không tiếp tục nói lời khách sáo.

"Tư Khiết, Thiên Hi, điểm tâm của các cháu cô cũng đóng gói xong rồi, nhớ lấy về, cô phải đi làm rồi, Yen thuận buồm xuôi gió nhé, nghỉ lễ thì đến chơi, trở về báo câu bình an, biết không?" Mẹ đứng ở cửa đeo giày nói.

"Dạ! Cháu biết rồi." Yen lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Những người bạn nhỏ, vậy chúng ta xuất phát thôi." Ba ba xem xong báo, trông thấy chúng tôi đều ăn no, chuẩn bị cùng đưa chúng tôi đi bến xe.

Đi đến bến xe ba ba giúp mua vé, xe khách rất nhanh sẽ đến rồi, tụi Tư Khiết, Thiên Hi hàn huyên vài câu, ôm ấp, sau đó tôi giúp nàng nhấc theo đồ đạc lên xe, nàng tìm xong vị trí, tôi đặt đồ đạc ở hòm giữ đồ bên trên rồi mỉm cười nhìn nàng.

"Xuống xe nhớ lấy đồ." Tôi không biết nên nói cái gì.

"Ừm! Giữ liên lạc." Yen kéo tay của tôi nói.

"Thuận buồm xuôi gió, rất nhanh chúng mình sẽ gặp mặt." Tôi xoa đầu nàng, tuyến lệ chết tiệt này lại muốn phát tác rồi.

"Ừm, trở về đi." Yen không dám đối diện tôi.

Tôi lưu luyến không rời xuống xe, nhìn phía trước ba ba và tụi Tư Khiết đang chờ tôi, tôi đem nước mắt nhịn trở lại, rốt cuộc bây giờ tôi đã biết tâm tình của nàng mỗi khi đưa tôi về nhà, nhìn xe khách rời khỏi, cùng nàng vẫy tay tạm biệt đó là một loại thương cảm cùng mất mát khó nói nên lời.

Tiễn Yen, ba ba về đi làm, còn lại ba người chúng tôi.

"Sáng nay Yen khóc hả ?" Thiên Hi hỏi.

"Sức quan sát của cậu vẫn thật tốt, không đi làm trinh thám thật đáng tiếc." Tâm tình tôi suy sụp nói.

"Con mắt sưng như thế, Tư Khiết cũng nhìn ra đó!" Thiên Hi oan ức nói.

"Mạt nhi, đừng buồn nhé! Khai giảng là có thể gặp mặt, thời gian trôi qua rất nhanh." Tư Khiết ôm cánh tay của tôi an ủi tôi.

"Đi! Dẫn cậu đi chơi." Thiên Hi ôm lấy cổ của tôi nói, tôi biết nàng sợ tôi một mình không vui.

"Đi đâu?" Tôi bị nàng kéo đi.

"Đi thì biết, đừng dông dài." Thiên Hi thiếu kiên nhẫn nói, tôi cùng Tư Khiết hùng hục đi theo.

Tiểu khả ái này lại dẫn hai chúng tôi đi trung tâm game chơi ô tô đụng, gắp thú bông, và cả những game khác được thưởng, đã lâu không chơi như vậy, mồ hôi hột đầy người, thắng được phần thưởng mọi người hưng phấn vui vẻ la to, đi đến cái khu game nào cũng đưa tới vây xem, kết quả thu hoạch rất phong phú, mỗi người đều sắp cầm không nổi.

Khi tôi buồn, có các nàng làm bạn, thật tốt ~~~~

Tác giả: Đêm nay viết xong, tiểu blog thả nhạc chúng tôi thích nghe. Lúc viết văn, nghe đi nghe lại 《 hái sao 》 cùng 《Grant Lee Phillips 》mà chúng tôi đều thích, thật sự rất nhớ rất nhớ cậu. . . .