Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 65




Sau khi hiểu lầm được hóa giải, chúng tôi đi quán cơm nhỏ phía ngoài trường học gọi món ăn, con người tôi tâm tình không tốt thì sơn hào hải vị đối với tôi mà nói đều là thực chi vô vị, tâm tình tốt, ăn cái gì cũng ngon. Một hơi gọi bốn món một canh, đều là món hai chúng tôi thích ăn.

"Cậu ăn chậm một chút, chớ nghẹn." Yen nhìn thấy tôi từng ngụm từng ngụm ăn rất nhanh, vui vẻ cười nói.

"Thật đói mà! Món này ăn ngon thật, cậu ăn nhiều một chút." Tôi gắp lên một miếng thịt đặt vào trong bát Yen, lại gắp cải xanh.

"Được rồi, đừng gắp, đầy đến tràn ra rồi." Yen nói, đưa tay đến bên miệng của tôi, giúp tôi lau hạt gạo bên khóe miệng, tôi thích nàng cưng chiều tôi, cảm thấy hạnh phúc sắp ngất đi rồi.

"Mạt nhi à, mấy tối nay tớ đều phải về nhà, trong nhà có một chút chuyện, vì thế không thể ở bên cậu rồi." Yen nói.

"Hả? Xảy ra chuyện gì xấu sao? Có thể nói với tớ không?" Lòng tôi quấn quýt một hồi, thả xuống đôi đũa trong tay, lo lắng nhìn nàng hỏi.

"Ha ha! Là chuyện vui, chị tớ qua hết năm thì trở về kết hôn, anh trai và chị dâu lần này trở về nghỉ phép, vừa vặn có thể hỗ trợ tổ chức, anh ấy trở về tớ rất bất ngờ, hôm qua tới tìm tớ thật sự rất kinh hỉ, đã lâu không gặp anh ấy, sau đó thì vội vàng lôi kéo tớ lên xe hội hợp cùng người trong nhà, cùng đi sân bay đón cha mẹ của anh rể tương lai, cho nên chưa kịp nói với cậu, định tối về sau đó gọi lại cho cậu, nhưng không nghĩ tới cậu hiểu lầm rồi." Yen nói.

"A! Cậu cũng không thể trách tớ mà, hồi trước trông thấy tấm ảnh của anh trai cậu rất gầy rất thanh tú, ngày hôm qua nhìn thấy cảm giác rất khác nhau, vóc dáng rất cao lớn, hơn nữa tóc mai hai bên cũng thật dài, tớ không nhận ra được." Tôi có chút oan ức nhìn nàng nói.

"Ha ha! Cũng đúng, hiện tại có chị dâu và cháu trai nhỏ đáng yêu, sinh hoạt hạnh phúc, đàn ông cũng rất dễ dàng phát tướng, càng trở nên có nam nhân vị rồi." Yen cười nói.

"Thật cao hứng thay chị gái cậu, lần này chị ấy không cùng quay về à?" Tôi hỏi.

"Chị ấy và anh rể đều rất bận, không đi được, vì thế anh tớ và cha mẹ anh rể về trước để chuẩn bị." Yen đáp.

"Cùng người mình yêu kết hôn thật tốt, chúng mình. . . cũng có thể như vậy hẳn là tốt." Tâm tình của tôi đột nhiên có chút suy sụp.

"Cậu thật sự muốn kết hôn với tớ không?" Con mắt của Yen đột nhiên tỏa sáng nhìn tôi hỏi.

"Muốn! Rất muốn!" Tôi chăm chú nhìn nàng, giọng nói khẳng định.

"Cậu nói vậy tớ thật cao hứng." Yen lấy tay đặt ở trên mu bàn tay của tôi, cười vui vẻ.

"Nhưng mà chúng mình chỉ có thể nghĩ viển vông, hai cô gái làm sao có thể kết hôn? Chuyện tình không hiện thực." Tôi cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Ai nói hai cô gái thì không thể kết hôn hả ? Nước ngoài chấp thuận, còn có thể lĩnh giấy chứng nhận đấy." Yen có chút kích động nói.

"Hả? Thật sự sao? Sao cậu biết?" Tôi đột nhiên phấn chấn lên, nhìn nàng hỏi.

"Tớ lên mạng tra, hiện tại chúng mình chỉ cần nhất chính là chăm chỉ học tập, tương lai tìm được công việc tốt có thể kiếm tiền, chúng mình liền xuất ngoại, cậu nói được không?" Ánh mắt Yen chờ mong nhìn tôi.

"Cậu. . . đều nghĩ kỹ càng rồi à?" Nói đến xuất ngoại, xưa nay tôi đều không nghĩ tới.

"Đúng vậy! Chỉ có như vậy chúng mình mới có thể chân chính bên nhau." Rất nhiều lúc nàng muốn thứ gì bao giờ cũng nghĩ đến lâu dài hơn tôi, tôi thích một mặt chín chắn này của nàng.

"Ừm! Chúng mình cùng nỗ lực. Vậy. . . phía cha mẹ làm sao bây giờ?" Tôi nhức đầu nhất chính là chuyện này.

"Đừng suy nghĩ quá nhiều, thời gian còn dài lắm, đến lúc đó từ từ suy nghĩ đối sách, nói chung tớ sẽ bên cậu không rời, cậu cũng đừng vứt bỏ tớ nhé." Yen nói.

"Xì! Câu nói này phải là tớ nói, tớ là người rất chung thủy." Tôi bĩu môi nói.

"Ha ha! Mười người thì có chín người đều nói con người Song Tử hoa tâm." Yen cười đùa nói.

"Vậy tớ chính là Song Tử đặc biệt duy nhất còn sót lại đó, khà khà!" Tôi nắm tay nàng cười nói.

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch, tập thể chúng tôi đến chơi nhà Tiểu Đằng, ban đầu Yen không có thời gian đi, muốn theo giúp người trong nhà. Nhưng ngay lúc buổi chiều chúng tôi chuẩn bị xuất phát, nàng vội vã chạy về trường học, khi xuất hiện tại cửa túc xá, mọi người hoan hô đi tới ôm.

"Ha ha! Tại sao cậu trở về rồi?" Thiên Hi là người đầu tiên tiến lên ôm lấy nàng.

"Tớ không đến lòng ngứa ngáy, các cậu đừng hòng bỏ lại tớ, cùng người nhà nói xong liền đưa tớ lại đây." Yen hơi kích động nói.

"Quá tốt rồi! Cậu không đi chúng tớ luôn cảm thấy như thiếu cái gì, bây giờ rất tốt rồi, mọi người đều vui vẻ." Tiểu Đằng vui vẻ nói. Ánh mắt Yen nhìn về phía tôi, tôi đứng ở một bên cười ngây ngốc, nàng có thể đi, tôi thật sự rất là cao hứng.

Thu thập xong bọc hành lý mọi người cùng đi trạm xe ngồi xe, sau khi mua xong vé lên xe, tôi và Yen ngồi cùng một chỗ, nắm thật chặt tay nàng.

"Anh trai cậu khó về được một lần, cậu không ở cùng anh ấy nhiều thêm?" Tôi nhẹ giọng hỏi nàng.

"Mỗi giờ mỗi khắc tớ đều muốn ở bên cậu, mấy đêm nay không thể thấy cậu tớ đã đủ khó chịu, vả lại sắp nghỉ đông, vậy thì thời gian thêm dài không thấy được cậu rồi." Khi nói, miệng Yen gần bên lỗ tai của tôi.

"Khà khà! Tớ thì có linh cảm cậu nhất định sẽ trở lại." Tôi cười đắc ý.

"Vậy có phải là có thần giao cách cảm không, ha ha!" Yen nói, tôi gật đầu cười.

Đường xe hơn một giờ, chúng tôi tán gẫu cảm giác rất nhanh sẽ đến, ra trạm xe, ba ba Tiểu Đằng tới đón chúng tôi, chú là người rất cởi mở, vóc người cao gầy, Tiểu Đằng giống chú ấy. Khi xe đỗ ở cửa nhà nàng, chúng tôi bị ngôi nhà nhỏ kiểu Tây của nàng hấp dẫn.

"Oa! Cô bé, nhà cậu chính là biệt thự à? Thật xinh đẹp!" Sau khi xuống xe, Thiên Hi liền ca ngợi.

"Ha ha! Đây là tổ địa của nhà, sau đó tự mình xây, tiện nghi hơn rất nhiều so với nội thành." Chú chân chất cười nói.

Cửa lớn đột nhiên mở ra, nghênh đón chúng tôi chính là mẹ và lão đệ của Tiểu Đằng, một nhóm người chúng tôi đến, đưa tới hàng xóm bên cạnh nhìn ngắm náo nhiệt, người nơi này đều rất nhiệt tình, nói tiếng địa phương chúng tôi đều nghe không hiểu, lúc đi vào trong phòng ngồi, dì cầm quà vặt đặc sắc nơi đây cho chúng tôi thưởng thức, chú giúp đỡ pha trà, Tiểu Đằng giới thiệu em trai của nàng cho chúng tôi quen biết, tuy rằng nhỏ hơn chúng tôi một hai tuổi, nhưng thoạt nhìn cậu nhóc thành thục lại rất ngại ngùng, rất dễ dàng đỏ mặt, Mạn Văn và Thiên Hi rất thích nói chuyện cùng cậu ấy.

Lúc ăn cơm tối chúng tôi đều ăn rất ít, bởi vì mẹ Đằng nhi nấu ăn thật sự là quá thanh đạm, tôi căn bản không ăn no, không trách nàng ấy luôn nói món ăn của căn tin mặn, hóa ra nhà nàng ăn gì cũng rất ít bỏ muối.

"Các cậu ai biết đi xe đạp điện? Đêm nay chúng mình đi hóng gió nhé?" Sau khi ăn xong Tiểu Đằng đề nghị.

"Tớ biết! Tớ biết! Tớ rất thích lái nó, ha ha." Tôi hưng phấn giơ cao hai tay.

"Tớ cũng biết." Tư Khiết nói.

"Vậy tớ cùng lão đệ đi sát vách mượn thêm hai chiếc lại đây, chờ ha." Nói rồi Tiểu Đằng cùng em trai của nàng liền đi ra ngoài.

Chúng tôi chờ ở cửa, nhìn thấy hai chị em bọn họ rất nhanh đã mượn xe trở về, Mạn Văn nói muốn cho tiểu đệ đèo nàng, tôi đèo Yen, Tư Khiết cùng Thiên Hi, Tiểu Đằng tự mình lái. Đã lâu không lái, lúc tăng ga có chút quá mức, xe lập tức liền xông ra ngoài.

"A! Doãn Hạ Mạt, cậu có đi được không đó? Tớ bị cậu hù chết rồi." Yen ôm thật chặt eo tôi rít gào lên.

"Nếu không Yen cậu xuống đây, để tớ đèo cậu." Tiểu Đằng ở phía sau nói.

"Các cậu xem! Không phải bây giờ tớ lái vững tay rồi sao? Chỉ là vừa bắt đầu không quen thuộc mà thôi." Tôi sợ Yen đồng ý xuống xe, vội vàng nói.

"Bảo bảo, cậu chậm một chút, để các cậu ấy đi trước, chúng mình theo sau." Yen căng thẳng nói.

"Ừm! Được, ôm chặt tớ." Tôi ngoan ngoãn lái rất chậm.

Nơi này là ngoại ô thành phố, con đường rất rộng rãi, xe cộ cũng rất ít, chúng tôi hứng khởi hò hét ở trên đường, mặc cho gió thổi tóc dài, hai tay Yen ôm eo tôi, tựa đầu trên lưng tôi, bỗng nhiên tay nàng không an phận tiến vào trong quần áo của tôi.

"A! Cậu muốn làm gì?" Tôi bị bàn tay lạnh lẽo của nàng đóng băng đến rùng mình.

"Khà khà! Không làm gì đâu! Tớ muốn đặt tay ở bụng nhỏ của cậu để sưởi ấm." Yen cười xấu xa nói.

"Cậu không sợ tớ nhất thời không nắm được phương hướng à?" Tôi cười hỏi.

"Hiện tại không sợ rồi." Tay Yen véo nhẹ bụng nhỏ của tôi nói.

"Tiểu bảo! Ái lao ngư! (nghĩa là I LOVE YOU)." Tôi vui vẻ hô lớn.

"Mạt nhi, mễ thỏ! (ME TOO)" Yen lớn tiếng đáp lại tôi, đây là ám hiệu tỏ tình giữa chúng tôi.

Buổi tối chúng tôi ở trên sân thượng treo đèn màu, dựng lò nướng, hoạt động quay nướng tiểu đệ chuẩn bị đã lâu chính thức bắt đầu, có cánh gà tôi thích ăn, Yen cẩn thận nướng giúp tôi, nàng biết tôi yêu thích thoa lên mật đường, dùng bàn chải thoa một tầng dày đặc, thoạt nhìn vẻ ngoài khá là mê người.

"Nếm thử, không biết có ăn được không." Yen nướng xong sau đó để nguội một hồi, đặt ở bên miệng của tôi nói.

"Hai cậu thật giống tình nhân, ngấy chết rồi." Mạn Văn nhìn hai tôi, thuận miệng liền nói ra.

"Tớ cảm thấy so với tình nhân còn tốt hơn, các cậu. . ." Tiểu Đằng híp lại mắt, nhìn hai chúng tôi chòng chọc.

"Nếu là như thế, tớ và các cậu cũng là tình nhân, bình thường tớ cũng đối với các cậu như vậy mà." Yen bình tĩnh nhìn các nàng nói.

"Ánh mắt không đúng, vừa nãy ánh mắt kia. . . . chà chà!" Mạn Văn âm hiểm cười nói.

"Các cậu chớ có nói đùa ha, nói bậy!" Mặt tôi nóng lên nói.

"A! Cá mực của tớ cháy sém rồi, các cậu có giúp tớ nhìn không đó, tớ mới xuống một lúc thôi, đáng ghét!" Thiên Hi đột nhiên lấy thức uống từ dưới lầu lên đây, xen vào nói chuyện, đề tài dời đi rồi.

Còn nửa giờ liền nghênh đón một năm mới, trên sân thượng dâng lên náo nhiệt, em họ và bạn chơi từ nhỏ của Tiểu Đằng cũng sang đây tham gia trò vui, mọi người vui vẻ ăn uống trò chuyện, lúc này Tư Khiết gọi tôi và Yen vào một bên.

"Các cậu coi tớ là chị em tốt sao?" Tư Khiết đột nhiên hỏi.

"Hả?" Hai chúng tôi bị câu hỏi này của nàng làm cho khó hiểu.

"Trả lời trước." Tư Khiết nghiêm túc nói.

"Cái này còn cần phải nói sao? Chị em tốt một đời." Yen nói, tôi gật đầu.

"Vậy tớ hỏi các cậu một vấn đề, các cậu có thể thành thật trả lời tớ không?" Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tư Khiết, tôi bắt đầu nổi lên sợ hãi.

"Hỏi đi!" Yen bình tĩnh nói, tôi nghĩ nàng cũng đoán được Tư Khiết hỏi cái gì rồi.

"Hai cậu có phải là yêu nhau rồi?" Tuy rằng chúng tôi đều đại khái có thể đoán được Tư Khiết sẽ hỏi cái gì, nhưng khi nói ra từ trong miệng nàng, chúng tôi vẫn ngây ngẩn cả người, bắt đầu trầm mặc. . . . .

"Ừm! Chúng tớ đúng là yêu nhau rồi." Tôi phá vỡ trầm mặc, cúi đầu không dám nhìn Tư Khiết.

"Có một lần, tớ. . . nhìn thấy hai cậu hôn môi, ngay ở trên sân thượng trường học." Tôi và Yen kinh ngạc nhìn nàng, không có gì để nói.

"Thật ra rất sớm tớ cũng cảm giác được các cậu không được bình thường, cảm thấy hai cậu cực kỳ thân mật, nhất là trao đổi ánh mắt. Vừa mới bắt đầu tớ đã cho rằng chính mình suy nghĩ nhiều, mãi đến tận ngày đó cầm chăn lên sân thượng phơi nắng, nhìn thấy hình ảnh trước mắt nói thật ra, tớ bị hù sợ rồi, làm sao cũng không nghĩ tới các cậu sẽ thích nhau, ban đầu tưởng là hai cậu đùa giỡn, nhưng sau đó phát hiện phán đoán của tớ là sai lầm, phát hiện hai cậu càng ngày càng quan tâm đối phương, khi các cậu có một bên không vui, một bên khác cũng sẽ cùng không vui. Mạt nhi, tớ thường xuyên ở cùng cậu, thực sự hiểu cậu rất rõ, sướng vui đau buồn của cậu đều biểu hiện tại trên mặt, tớ biết hai lần đó cậu thương tâm cũng là vì Yen, nhưng tớ không biết đi an ủi cậu thế nào, tớ sợ tớ đem những điều tớ biết nói ra cậu sẽ lúng túng, mọi người đều không biết đi đối mặt thế nào, mỗi lần nhìn thấy hai cậu giấu giấu diếm diếm cùng nhau, tớ luôn cảm thấy khổ cực vì hai cậu, đột nhiên cùng hai cậu nói những lời này hi vọng đừng tạo thành gánh nặng đối với hai cậu, kỳ thực tớ vẫn luôn rất muốn nói với hai cậu, tớ không để tâm loại quan hệ này của hai cậu, làm chị em tốt nên ủng hộ các cậu, nhưng con đường này rất khó đi, ánh mắt người ngoài và cả người trong nhà, các cậu thật sự bằng lòng vì đối phương mà tiếp tục đi sao? Hay là sau khi tốt nghiệp liền biệt ly?" Hai tay Tư Khiết chống lên rào chắn của sân thượng, nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói cùng chúng tôi.

"Chúng tớ là thật lòng, có lẽ cậu sẽ cảm thấy rất hoang đường, nhưng chúng tớ cứ thế đã yêu, tớ sẽ kiên trì đi tiếp, không nghĩ tới muốn biệt ly." Yen đứng bên cạnh Tư Khiết, hai tay cũng chống rào chắn nói.

"Tớ sẽ đi theo cậu ấy." Tôi đứng phía sau hai nàng, nắm chặt nắm đấm nói.

"Ôi! Hai cậu nhất định phải thật hòa hợp, tớ hi vọng các cậu hạnh phúc." Tư Khiết đột nhiên xoay người lại, thâm tình nói.

"Tư Khiết, cảm ơn cậu! Không nghĩ tới cậu không kỳ thị chúng tớ, trái lại còn. . ." Tôi cảm động nắm tay nàng nói.

"Này! Cám ơn cái gì chứ! Cậu cho rằng tớ đi ra từ xã hội phong kiến à? Đây là niên đại nào, các cậu sống vui vẻ là được rồi." Tư Khiết cắt ngang lời tôi, âm thanh kích động có chút lớn tiếng, tôi ra hiệu nàng nhỏ giọng một chút.

"Yên tâm đi! Tớ không nói cho họ biết, chờ thời cơ chín muồi, các cậu lại tìm một cơ hội mà nói đi, bây giờ cũng bắt đầu hoài nghi các cậu rồi, cử động của các cậu thật sự là quá thân mật." Tư Khiết nhướng mày cười nói.

"Ừm! Chúng tớ tận lực thu liễm một chút." Yen ngượng ngùng nói.

"Nhưng mà tớ nghĩ các cậu ấy cũng suy nghĩ giống tớ, chỉ có điều phải từ từ đi tiếp thu, tớ đã nhịn một quãng thời gian thật dài, muốn hỏi lại không dám hỏi, nhịn chết tớ rồi, đêm nay rốt cuộc không nhịn được mà hỏi ra, cũng cảm ơn hai cậu tin tưởng tớ, chúng ta vẫn là chị em tốt như xưa, tớ tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nhiều, hai cậu nên làm gì thì làm ha, đi ăn thôi." Tư Khiết vui vẻ vỗ vai chúng tôi, đi vào trong đám người. . . . .

Tôi cùng Yen nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm thật dài!