Thời gian đăng bài: 23:05:03 23/7/2012
Nhìn tin nhắn bốn chữ, tôi cảm thấy rất bất ngờ, tôi sợ nhìn lầm, lần thứ hai nhìn tên người gửi, không sai! Là Yen gửi. Tay tôi có chút run rẩy, trong khoảng thời gian ngắn không biết nhắn lại nàng thế nào, sao hôm nay nàng lại gửi cái này cho tôi? Có phải là loại nhớ nhung thuần túy giữa bạn bè bình thường? Hay là???
Đầu óc tôi rất loạn, nghĩ đến mấy phút mới bấm phím nhắn lại: "Tớ cũng nhớ cậu!", lúc ấn phím gửi, nhịp tim tôi gia tốc, mặc kệ nàng nhớ nhung loại nào tôi đều vui vẻ, bởi vì nàng đang nhớ tôi, khóe miệng tôi bất tri bất giác khẽ nhếch. Túi còn chưa thả xuống đã bước nhanh về phòng, đặt điện thoại di động ở trên bàn học, tôi ngồi xuống nằm bò ở trên bàn nhìn chằm chằm điện thoại, chờ mong nó lại vang lên, một lát sau điện thoại vang động, tôi phấn khởi ngồi thẳng thân thể cầm điện thoại lên xem, nhưng rất nhanh liền giống như bóng da xì hơi, Yen chỉ gửi hai chữ: "Ngủ ngon!", tâm tình phiền muộn tới cực điểm.
Tôi mất mát nhắn lại ngủ ngon, sau đó hai chân nhấc lên, hai tay ôm đầu gối ngồi ở trên ghế, ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ, không muốn động. Cứ ngồi như vậy rất lâu, mãi đến khi tư thế của tôi cứng ngắc tê tê, mới nhọc nhằn đứng lên. Sau khi tắm xong chạy về trên giường, dư vị mấy tin nhắn ngăn ngắn này, tâm vẫn không thể bình phục, có vui vẻ, có kích động, cũng có thấp thỏm, chầm chậm ngủ trong khi mí mắt đang "đánh nhau".
Rạng sáng ngày hôm sau, tôi không đợi DK đến đón liền đi qua tìm chị, mua cho chị bữa sáng ngon ở nơi này, lúc đi đến khách sạn, chị ấy còn chưa có rời giường, mắt mơ màng mở cửa ra cho tôi, sau đó lại nằm trên giường, tôi ngại ngùng nói: "DK, có phải em đến sớm đánh thức chị rồi?" Chị lẩm bẩm: "Nào có! Tôi tỉnh rồi, chẳng qua là có thói quen nằm ỳ trên giường." Ha ha, hóa ra chị ấy giống tôi, tôi không khỏi nở nụ cười, chị hơi chống người nhìn tôi, nói: "Cười cái gì?" Tôi nói không có gì, sau đó đặt bữa sáng ở trên tủ đầu giường, nói: "Mau mau đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm đi, đều sắp lạnh rồi." Chị nghe lời đứng lên, đi phòng vệ sinh.
Chúng tôi ăn xong bữa sáng liền lái xe đi thành phố X, ở trên đường bật âm nhạc chị ấy thích, nếu như bài nào mà tôi cũng thích, tôi sẽ thảo luận với chị, chị phân tích phong cách tác phẩm âm nhạc rất sâu sắc, tôi chăm chú nghe. Mặc dù đang nói chuyện cùng tôi, nhưng tốc độ chị lái xe rất nhanh, tôi có chút sợ hãi, liền đặt tay ở tay vịn phía trên bên phải, chị nhìn thấy, rất xấu xa nói: "Hạ Mạt, em đang làm nhục kỹ thuật lái xe của tôi hả, mau buông tay ra." Tôi oan ức nhìn chị, cuối cùng vẫn là thả tay xuống, nói: "Có ai đã nói chị lái xe rất dữ chưa?" Chị cười nói: "Ha ha, em là người thứ hai nói như vậy, người thứ nhất là bạn gái tôi." Tôi chưa kịp hiểu ra đã cười chị, qua vài giây, phát hiện có cái gì đó không đúng, hỏi: "Bạn gái?" Chị gật đầu, nói: "Ừ! Tôi là đồng tính luyến ái." Tôi kinh ngạc nói không ra lời nhìn chị, chị nhìn tôi, nói: "Dọa em sợ à? Có phải tôi không nên nói những thứ này?" Tôi nỗ lực điều chỉnh tốt tâm tình, nói: "Ha ha, không có dọa sợ, nhưng mà thật là kinh ngạc." Chị nói tiếp: "Bây giờ em đã biết xu hướng tính dục của tôi, sẽ không có ý kiến gì với tôi sao? Có thể muốn cách xa tôi hay không?" Tôi nghe xong liền trả lời ngay: "Làm sao sẽ thế chứ, chị đừng nghĩ linh tinh, em không để ý cái đó, hơn nữa chị có thể nói với em chứng tỏ chị coi em là bằng hữu." Chị vui vẻ nhếch môi nở nụ cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ấy cười vui vẻ đến vậy.
Lúc đi đến hội nghe thử, đã rất nhiều người đam mê đang thử âm, DK dẫn tôi đi gặp bằng hữu của chị, bạn của chị ấy giới thiệu cho chúng tôi thiết bị âm thanh mới nhất tốt nhất nhập khẩu từ nước Đức, còn mời tôi đi một gian phòng lớn thử âm, khi tôi lần đầu tiên cầm lấy một cây microphone mắc tiền để thử âm, tâm tình cực kì phấn chấn, mic và loa đều là đồ tốt từ trước đến giờ tôi chưa từng hưởng thụ qua, lúc sử dụng so với thiết bị âm thanh vẫn còn trong nhà, hơn nhau quá nhiều, DK bị tâm tình tốt của tôi cảm hóa, đi tới ôm lấy bờ vai tôi, nói: "Thế nào? Lần này không uổng công chứ?" Tôi vui vẻ ôm cánh tay chị, nói: "Dạ! Cảm ơn chị dẫn em đi, lần này em thật là mở mang kiến thức." Đột nhiên tôi rất muốn gọi điện thoại cho Yen, không biết tại sao muốn chia sẻ niềm vui của tôi với nàng. Đến lúc DK tán gẫu với bạn bè, tôi đi ra hành lang bên ngoài, hít sâu một lúc liền cầm điện thoại gọi, điện thoại kết nối ba lần liền chuyển được rồi.
"Mạt Mạt?" Nghe ra Yen rất kinh ngạc khi tôi gọi điện cho nàng.
"Ha ha, là tớ. Dạo này khỏe không?" Tôi hỏi.
"Ừm! Vô cùng tốt, còn cậu?" Yen hỏi.
"Tớ cũng vô cùng tốt, hàng ngày đi chơi bóng, bình thường cậu đều ở nhà à?" Đầu óc tôi nhanh chóng nghĩ nên tìm đề tài thế nào.
"Đúng vậy, gần như ngày ngày ở nhà, khoảng thời gian này luôn luôn vẽ truyện tranh." Yen nói.
"Trương Khải không hẹn cậu à?" Hỏi xong tôi liền hối hận rồi, cảm giác mình rất bà tám.
"......Có, nhưng chúng tớ rất ít gặp mặt, bây giờ cậu ở đâu? Sao có tiếng nhạc lớn như vậy?" Yen dời đi đề tài.
Tôi lập tức ý thức được tôi gọi điện cho nàng chính là muốn nói với nàng cái này, phấn khởi nói: "Hôm nay DK dẫn tớ đi hội nghe thử loa, cảm giác đó thực sự rất tuyệt vời, tớ quá cao hứng liền muốn gọi điện thoại cho cậu, muốn chia sẻ với cậu một hồi."
"Ha ha, vậy tốt rồi, cảm ơn cậu chia sẻ cùng tớ nhé. DK đi đón cậu?" Yen hỏi.
"Đúng vậy, khoảng thời gian này tớ ở nhà cũng tẻ nhạt, sau khi nhận được điện thoại của chị ấy thì tớ đồng ý ngay." Tôi nói.
"........" Yen không lên tiếng.
"Yen, có đang nghe sao?" Tôi lo lắng hỏi.
"Ừ, tớ đang nghe. Mạt Mạt...cậu...có nhớ tớ không?" Yen ấp úng hỏi. Tôi nghe xong mặt lập tức đỏ lên, tâm tình ngay lúc đó khó có thể hình dung, đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp hỏi tôi vấn đề như vậy. (Bây giờ nhớ lại, tôi nghĩ khi đó nàng cần có bao nhiêu dũng khí mới nói ra câu nói đó với tôi.)
Tôi kích động nói: "Rất nhớ!" Tôi không dám lại nói thêm gì nữa, bởi vì cảm giác tiếng nói của mình đều run.
"........" Yen vẫn không lên tiếng. Sau đó điện thoại cúp rồi....