Phiên ngoại 6 - Yen
22:12:10, 1/2/2013
Chúc mọi người buổi tối tốt lành! Đã lâu không đến rồi, sắp Tết rồi, đã nghỉ chưa? Cùng Mạt nhi về quê được một đoạn thời gian, không khí ở đây rất tốt, quang cảnh thiên nhiên cũng rất đẹp, rất thích nơi này. Buổi sáng chúng tôi trò chuyện với ông bà, cùng ba ba đi chợ mua thức ăn, buổi tối cơm nước xong sẽ đi tản bộ, khó có được cuộc sống rỗi rãi nên rất quý trọng.
Dòng họ của ba ba rất lớn, mấy ngày qua chúng tôi bận đi thăm thân thích, đại gia đình rất tốt rất đáng yêu, bọn họ không hề coi tôi như người ngoài, để tôi cảm thấy ấm áp, luôn muốn viết chút gì, nhưng ngồi trước máy vi tính rồi lại không biết nên viết ra thế nào, vừa nãy còn nói khâm phục nàng làm sao mà có thể kiên trì viết tiếp truyện như vậy, với lại càng viết càng trôi chảy, đã không còn gượng gạo như trước. Hiện giờ tôi cũng gia nhập đội ngũ của mấy bạn, buổi tối mong đợi xem truyện của nàng, xem lời nhắn của nàng, cảm thấy rất thú vị.
Con người là có khuyết điểm, cảm ơn nàng viết tôi rất hoàn mỹ như vậy ở trong truyện, xem miêu tả sẽ đỏ mặt, tôi nghĩ tôi sẽ từ từ thích ứng, ha ha!
Yen
Chương 117
22:27:27, 2/2/2013
Hành trình biểu diễn rất gấp, có khi biểu diễn ở một nơi xong ngày hôm sau liền lập tức đi nơi kế tiếp, có đôi lúc sẽ ở lại đó 1-2 ngày. Tối hôm qua chúng tôi ở Tokyo – Nhật Bản biểu diễn vô cùng thành công, ngày hôm sau vốn có thể ngủ nướng, nhưng nghĩ tới năm giờ chiều đã phải bay đi Singapore, khó có được đi tới nơi đây, muốn ra ngoài đi dạo, ở đây có hoạt hình mà Yen thích, cũng có đồ trang sức và mỹ phẩm mà hội chị em thích, cho nên quyết định đi thẳng tới phố mua sắm thương mại nổi tiếng ở đây, hy vọng có thể mua hết mọi thứ trước năm giờ.
Lúc thức dậy nhìn thấy Belle chưa tỉnh, tôi rón rén mặc quần áo tử tế, lúc chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, bị nàng gọi một tiếng làm tôi hơi giật mình.
"Mạt Mạt, cậu mặc quần áo tử tế muốn đi ra ngoài à?" Belle chống người lên, nhìn tôi.
"Xin lỗi! Có phải là đánh thức cậu rồi? Tớ muốn đi ra ngoài mua chút quà tặng cho bằng hữu của tớ." Tôi đi tới bên giường của nàng ngồi xuống nói.
"Tại sao không gọi tớ dậy? Cậu tính tự mình đi?" Belle hơi không vui hỏi.
"Ây... tớ không muốn đánh thức cậu, mấy ngày nay cậu cũng rất mệt rồi, muốn cho cậu nghỉ ngơi nhiều hơn." Tôi giải thích.
"Không sao! Đây cũng là lần đầu tiên tớ tới quốc gia này, đang muốn dậy rủ cậu đi dạo với tớ, không nghĩ rằng cậu dậy còn sớm hơn tớ." Belle nói xong vén chăn đứng dậy.
"Ha ha! Vậy thì tốt quá, cậu thay quần áo đi, tớ đi rửa mặt." Tôi vui vẻ nói, có người đi cùng tôi sẽ không lo lắng bị lạc đường.
Thời tiết ở đây cũng không phải rất lạnh, mặc vào một cái áo khoác là đã đủ rồi, đi ra cửa khách sạn, nhìn giao thông sầm uất ở Tokyo, hai đứa có chút bối rối, dùng tiếng Anh hỏi người qua đường làm thế nào để đi tới phố thương mại, phát hiện giọng người Nhật Bản nói tiếng Anh hơi khó nghe, bọn họ đều chỉ chung một hướng, nhưng cách nơi này hình như hơi xa. Cuối cùng Belle đề nghị ngồi taxi, như vậy tiết kiệm thời gian cũng sẽ không đi nhầm đường.
Tôi bảo nàng đứng tại chỗ chờ tôi, chính mình đi về khách sạn hỏi nhân viên phục vụ trung tâm thương mại nổi tiếng nhất nơi này ở đâu? Sau khi lấy được địa chỉ thì vui vẻ đưa tờ giấy cho nàng.
"Ha ha! Sao trước đó chúng mình không nghĩ tới hỏi nhân viên phục vụ nhỉ?" Mắt Belle lấp lánh nhìn tôi.
"Đúng đấy! Taxi đến rồi, chúng mình lên đi." Xe đỗ ở trước mặt chúng tôi, tôi mở cửa để nàng vào trước, nàng đưa tờ giấy cho tài xế.
Xe chạy không nhanh không chậm, hai đứa rất hiếu kỳ đối với quốc gia xa lạ này, vừa ngắm vừa trò chuyện, Belle còn hưng phấn hơn tôi, hỏi tôi rất nhiều vấn đề. Qua chừng hai mươi phút chúng tôi đến phố thương mại phồn hoa nhất Tokyo, cảm nhận lấy cuộc sống bề bộn, phát hiện con gái Nhật Bản lên phố đều trang điểm nhã nhặn, quần áo không khác gì chúng tôi, bởi vì ở Trung Quốc cũng thịnh hành mặc quần áo của người Nhật.
Tôi với Belle đều chưa ăn sáng, trông thấy một tiệm mì nhỏ trang trí xinh đẹp liền đi vào ăn một bát ramen Nhật Bản chính cống. Mọi thứ ở đây đều mới mẻ đối với chúng tôi, tâm trạng cực kỳ tốt, ăn no liền đi mua sắm, nhìn thương phẩm đầy rẫy nơi nơi hai đứa rất phấn khởi, tôi phấn khởi vì mấy thứ hội chị em muốn mua đều có ở đây, không cần phải đi tìm khắp nơi, tôi lấy ra tờ giấy Thiên Hi và Mạn Văn viết cho tôi, cẩn thận nhìn, mua được thì cầm bút gạch một cái, Belle giúp tôi chọn, nàng cũng tự mua không ít đồ cho mình.
Lúc đi tới khu trang sức, nhìn thấy một chiếc kẹp tóc nơ con bướm màu xanh lam rất đặc biệt, cầm ở trên tay liền yêu thích không muốn buông tay, cái này Yen đeo rất hợp, hơn nữa nàng cực kỳ thích mấy thứ đồ màu xanh ngọc, tôi lập tức bảo nhân viên phục vụ đóng gói cẩn thận cho tôi. Belle đang xem một cái dây chuyền thạch anh, đang đeo thử trước gương.
"Mạt Mạt, xinh không?" Belle mỉm cười hỏi tôi.
"Ừm! Rất xinh, rất hợp với cậu." Làn da của nàng rất trắng, đeo kiểu này rất hợp với nàng.
"Tuy rằng rất thích nó, nhưng tớ cảm thấy giá tiền này không hợp ý tớ. Belle là người rất lý tính, nàng cởi xuống dây chuyền trả về, quay người đi xem cái khác, tôi cầm lấy dây chuyền nhìn giá tiền, cảm thấy chi phí ở Nhật Bản thật sự rất đắt, nhưng tôi muốn mua nó tặng cho nàng, muốn cảm ơn nàng mấy ngày nay giúp đỡ và chỉ bảo tôi, cũng thật lòng xem nàng là bạn tốt, nhân lúc nàng không chú ý thì mua lại.
Tiếp đó chính là đi tìm thứ muốn mua nhất lần này xuất ngoại— hoạt hình. Trong sáu người chị em, tôi, Yen và Mạn Văn đều thích cái này, Yen thuộc loại người mê hoạt hình, Nhật Bản là đại quốc hoạt hình, tới đây nhất định phải mua thứ nàng thích để tặng cho nàng, hỏi người đường tới phố hoạt hình, mắt hai đứa phát sáng, bây giờ thật muốn dẫn Yen và Mạn Văn tới, các nàng nhìn thấy nhất định sẽ hét điên cuồng.
"Mạt Mạt, trông cậu rất hưng phấn nhỉ!" Belle bị tôi ảnh hưởng, rất vui vẻ nhìn tôi hỏi.
"Đúng vậy! Bạn của tớ đều thích cái này, oa! Nhạc Maruko chính bản, Tiểu Bảo thích." Câu cuối cùng tôi phấn khởi nói ra tiếng Trung, cầm đĩa lên ngắm nghía.
"Cậu thích xem phim hoạt hình không?" Tôi hỏi.
"Tàm tạm! Disney không tệ, Nhật Bản rất ít xem." Belle đi theo bên cạnh tôi nói.
"Trời ạ! Tớ thật muốn mua về hết những cái này." Hoạt hình ở đây rất nhiều chủng loại, mỗi loại vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, hai tay đều không cầm nổi nữa, Belle kéo tôi đi ngay, không cho tôi tiếp tục ở chỗ này, bằng không sẽ mất đi lý trí. Nhưng cuối cùng vẫn mua rất nhiều, thể tích lớn nhất và nặng nhất là một bộ tập tranh tuyệt đẹp mà tôi mua cho Yen, đây là thứ nàng luôn luôn muốn.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành mới phát giác cái bụng đang kêu rột rột, tôi cùng Belle nhìn thấy một tiệm sushi rất nhỏ người đứng xếp hàng rất dài, hỏi người ta mới biết tiệm này rất nổi danh, khó có được tới đây, hai đứa nhất trí rất muốn nếm thử, đi vào xếp hàng.
Chờ gần nửa tiếng mới có được chỗ, sau khi ngồi xuống, nhìn sư phụ làm sushi tươi mới ngay ở trước mặt khách cho chúng tôi xem, thủ pháp thành thạo, vẻ ngoài đẹp mắt và khéo léo hơn ở quốc nội rất nhiều, vẻ mặt như muốn ăn ngay lập tức của tôi chọc cười Belle, nàng bảo tôi gọi món nào có thể ăn được nhanh nhất trước.
"Wow! Cá này ăn ngon thật, Mạt Mạt cậu nếm thử?!" Belle gắp lên cá chình trong đĩa nàng, vui vẻ đưa tới bên miệng tôi, tôi có chút lúng túng nhìn nàng, ngoại trừ Yen và hội chị em, tôi vẫn chưa từng được người khác bón cho ăn như thế, nhưng kĩ năng cầm đũa của người nước ngoài thật sự là quá kém, không đợi tôi kịp phản ứng lại, thịt cá liền rơi xuống bàn, hai đứa bật cười khanh khách.
Thời gian vui vẻ làm chúng tôi quên mất buổi chiều phải bay, lúc sắp tới giờ mới biết xem đồng hồ đeo tay, chỉ còn nửa giờ thì phải đúng giờ tập trung, hai đứa mới lo lắng không yên đi vẫy taxi, cho rằng thời gian sẽ vừa vặn, ai dè bạn càng sốt ruột lại càng không vẫy được xe, còn có 25 phút, trên đầu tôi bắt đầu đổ mồ hôi, nghĩ nếu như đến muộn để toàn thể nhân viên chờ chúng tôi sẽ cực kỳ không tốt, quan niệm thời gian rất quan trọng đối với tôi, lần này dạo chơi điên rồi, trong lòng tự trách mình bất cẩn.
"Mạt Mạt, xe đến rồi! Mau lên xe!" Đang lúc sốt ruột, Belle chạy đến phía trước đón được một chiếc xe taxi.
"Chúng mình có thể kịp giờ không?" Mặc dù đã giục tài xế lái nhanh một chút, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng.
"Yên tâm đi! Chắc chắn đến đúng giờ." Belle nói rồi nắm chặt lấy tay tôi, mãi đến khi xe đến khách sạn mới buông ra.
May là vận may của chúng tôi rất tốt, không kẹt xe, đến đại sảnh khách sạn nhìn thấy có diễn viên đã cầm hành lý đi xuống, bọn họ nhìn thấy hai đứa xách theo bao lớn bao nhỏ với bộ dạng chật vật thì cười chúng tôi, trở về phòng hai đứa nhét đồ loạn xạ vào trong valy, tôi cẩn thận kiểm tra có mang đủ đồ hay chưa rồi lập tức kéo valy ra ngoài.
"Ha ha ha ha!" Lúc vào thang máy, hai đứa thở hổn hển nhìn nhau không nhịn cười nổi.
Xuất ngoại đã hơn mười ngày, chỉ gọi hai lần điện thoại cho Yen, mỗi lần đều vội vàng tán gẫu một lúc liền cúp điện thoại, trong lòng vô cùng nhớ nàng, trước khi sắp ngủ luôn mở ra ví tiền nhìn hình của nàng thật lâu mới ngủ. Tối nay là buổi biểu diễn cuối cùng, có mất mát có chờ mong. Mất mát lần này biểu diễn lại nhanh kết thúc như vậy, không ngừng hưởng thụ biểu diễn âm nhạc mang đến cho tôi sung sướng. Nhưng lại chờ mong có thể mau mau quay về gặp Yen, lòng nhớ nàng càng ngày càng mãnh liệt.
Buổi biểu diễn thành công hạ màn kết thúc, cảm ơn khán giả dành cho tiếng vỗ tay nhiệt liệt mỗi khi đi tới một nơi, lúc pháo hoa rơi xuống sân khấu, các diễn viên thâm tình ôm ấp, có người cảm động rơi nước mắt, tuyến lệ của tôi rất mỏng, hiển nhiên không chịu được khung cảnh này, kích động ôm tụi Belle và Nick khóc, nghĩ ngày mai sẽ phải xa cách với bọn họ thì rất không nỡ, bởi vì khoảng thời gian này luôn có họ làm bạn, rất vinh hạnh được làm bạn tốt với họ.
Trong tiệc khánh công mọi người tiếp tục đung đưa múa theo nhạc, biểu diễn xong bỏ xuống nhiệm vụ, thoải mái mặc sức nhảy múa, ai nấy đều vui vẻ cạn ly. Jason trò chuyện riêng với tôi rất lâu, hi vọng tôi sau khi tốt nghiệp có thể tới đoàn kịch của anh phát triển, về phía thủ tục thì anh sẽ giải quyết cho tôi, không biết tại sao lúc anh nói với tôi điều này, theo lý tôi nên rất kích động mới phải, nhưng tâm trạng lại bình tĩnh lạ thường, chỉ đồng ý với anh là sẽ suy nghĩ thật kỹ, dẫu sao còn một năm rưỡi mới tốt nghiệp, quá nhiều điều chưa biết được.
Lúc đi về bên cạnh bọn họ thấy bọn họ uống rất nhiều rượu, trước mặt Belle đã đặt hai chai bia rỗng, trong tay uống gần hết, tôi tiến lên khuyên nàng đừng uống nhiều như vậy.
"Mạt Mạt, cùng tớ đi ra ngoài tán gẫu một chút được không?" Belle với khuôn mặt đỏ ửng mỉm cười nhìn tôi nói.
"Ừm!" Tôi gật đầu đáp ứng, ôm cánh tay của nàng đi ra ngoài.
"Ngày mai sẽ phải chia tay với cậu rồi, không biết lúc nào chúng ta mới gặp lại, có thể ôm một chút không?" Đi tới vườn hoa nhỏ ngoài phòng yến hội, Belle quay người nhìn tôi.
"Lần sau đến Trung Quốc nhất định phải tìm tớ." Tôi mỉm cười tiến lên ôm khẽ nàng, nói.
"Tớ vẫn là câu đó, hi vọng cậu sau khi tốt nghiệp có thể tới đoàn kịch của chúng tớ." Hai tay Belle ôm chặt eo tôi, tựa đầu vào vai tôi, người tôi cứng ngắc đứng thẳng.
"Nói sau đi!" Tôi chỉ có thể trả lời nàng như vậy.
"Mạt Mạt, tớ cảm thấy cậu là người dễ thương lại chu đáo." Belle đột nhiên nói, tôi nghe xong cười ngượng ngùng.
"Thật sự! Lần đầu tiên nhìn thấy có cô gái sẽ tỉ mỉ viết vào vở kế hoạch và sắp xếp của mỗi ngày, không nghĩ rằng cậu cũng sẽ ghi lại giúp tớ, khoảng thời gian này có cậu, hiệu suất làm việc của tớ cao hơn trước đây rất nhiều, cảm ơn cậu!" Belle buông tôi ra, chân thành nói.
"Ha ha! Đừng khách khí." Tôi muốn nói bốn chữ 'dễ như ăn cháo' mà thôi, nhưng không biết biểu đạt bằng tiếng Anh ra sao.
"Tớ nghĩ người yêu của cậu có cậu ở bên người đó chắc chắn rất hạnh phúc." Belle nhìn tôi nói.
"Ha ha! Cậu ấy đối với tớ cũng rất tốt, rất dịu dàng săn sóc." Ở chung nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên cùng nàng nói về Yen, chỉ là nàng không biết người tôi yêu là con gái.
"Là cô gái mặc áo khoác màu đen trong buổi biểu diễn đầu tiên ngày hôm ấy tặng hoa cho cậu đó sao?" Lúc Belle thốt ra từ 'cô gái' này, tôi quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, không nói được câu nào, cơ thể căng thẳng, mặt đỏ tim đập, sao mà nàng biết được?
"Xin lỗi! Có phải là tớ không nên hỏi như vậy?" Belle trông thấy vẻ mặt lúng túng của tôi thì hơi bối rối nhìn tôi nói.
"Không sao! Cậu... làm sao mà biết được?" Tôi bình phục tâm tình hỏi.
"Ánh mắt! Ánh mắt của các cậu nóng hầm hập như thế. Đương nhiên tớ sẽ không chỉ bởi vì mỗi ánh mắt đó mà nhìn ra được, là bởi vì mỗi tối trong điện thoại của cậu có thể thấp thoáng nghe thấy giọng con gái, sau khi xuất ngoại mỗi tối cậu nhìn ví tiền cũng là hình của cô ấy, mua giày cũng sẽ mua hai đôi giày nữ giống nhau, vì thế tớ khẳng định suy nghĩ lúc trước của tớ." Belle ngồi ở trên ghế, cúi đầu, càng nói càng nhỏ.
"..." Tôi không biết nên nói cái gì, trầm mặc!
"Mạt Mạt, cậu có tin vào nhất kiến chung tình không?" Belle ngẩng đầu lên bỗng hỏi.
"Tin!" Tôi quả quyết trả lời.
"Ngày đó cậu cùng giáo sư Điền qua phòng tập diễn hội hợp cùng chúng tớ, khoảnh khắc đó khi cậu xuất hiện từ sau lưng của cô ấy, tớ liền bị cậu hấp dẫn, cảm giác này thật khó mà tin nổi, lúc ấy tớ nghĩ mình điên rồi." Khi Belle nói đến đây, tôi không quá kinh ngạc, đều nói tâm tư và cảm giác của con gái rất là tinh tế, những ngày qua ánh mắt và lời nói của nàng, tôi đã nhận ra nàng đối với tôi khác thường.
"Buổi tối ngày hôm ấy chủ động đi tìm Jason, muốn nhờ anh ấy xếp chung trọ với cậu, muốn tiếp xúc và hiểu rõ cậu, sau khi quen cậu lại càng thêm thích cậu, nhưng phát hiện cậu có người yêu, hơn nữa cũng là con gái, tối đó thấy cậu ôm cô ấy cùng với ánh mắt cậu nhìn cô ấy, tớ biết cậu rất yêu cô ấy, tớ biết tớ thổ lộ với cậu sẽ từ chối tớ, nhưng tớ vẫn muốn nói cho cậu biết, tớ rất thích cậu! Ngày mai cậu phải trở về rồi, trong lòng tớ rất khó chịu." Belle kích động nói, hai tay bụm mặt khóc lên.
"Belle." Tôi đi tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, lòng dạ rối bời, không biết nói cái gì, đưa tay vỗ về lưng nàng.
"Mạt Mạt... nếu như sau này các cậu không còn bên nhau, cậu sẽ cho tớ cơ hội chứ?" Qua rất lâu, Belle lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi.
"Belle, xin lỗi! Tớ rất yêu cô ấy, chỉ yêu cô ấy, xin lỗi!" Mặc dù nói những lời này sẽ khiến nàng rất buồn, nhưng để nàng hoàn toàn hết hy vọng, duy nhất có thể làm chính là ôm nàng an ủi.
Editor: Eo ơi, Mạt nhà ta sát cả trai lẫn gái, chưa gì đã được hai lần nhất kiến chung tình rồi =)). Nhân đây đọc xong chương này bạn nào có người trong lòng thì bất chấp bày tỏ như Belle luôn đi, khéo lại được đổi đời =)) không thì ít nhất cũng để cho người ta biết được tâm ý của mình.