Sáu Mươi Hũ Mật - Linh Độ Tịch Mịch

Chương 62: Suối nước nóng




Phóng viên rút về phía sau như ong vỡ tổ, Trầm Bắc muốn nói mấy câu với Chung Ngải nhưng không mở miệng nổi.
Việc đã đến nước này, anh không cần giải thích, mọi chuyện cũng chẳng thể quay lại như trước, thậm chí anh còn không có tư cách quan tâm cô, chuyện này giống như là đường ranh giới ngăn cách mười mấy năm giao tình, cũng vô hình cắt đứt mọi thứ. Cảm giác này chính là khi bạn thấy bản thân đã nợ một người quá nhiều mà không thể đền bù nổi, chọn ra một câu từ hàng nghìn từ đều rất khó khăn.
Anh ta cúi mặt xuống, trong mắt không che giấu được nét ảm đạm: “Hôm nay Quý Phàm Trạch đến gặp anh.” Đây không phải lời anh ta muốn nói, nhưng dường như ngoại trừ câu này ra, anh ta cũng không biết mình phải nói cái gì.
Chung Ngải sững sờ nhưng rồi tất cả những ngạc nhiên đều chỉ hóa thành một tiếng “Ừ” bình thản.
Nhận ra cô vẫn còn khó chịu trong lòng nên không muốn nói chuyện với mình, Trầm Bắc cứ chần chừ đứng trước mặt cô, mãi cho tới khi có người gọi Chung Ngải, anh ta vẫn chẳng thể nói ra lời mình muốn nói.
“Chung Ngải, hôm nay biểu hiện của em rất tốt, A Trạch đúng là không chọn nhầm bạn gái mà.” Người đến bắt chuyện là Tiết Minh Lâm. Mối nguy cuối cùng cũng được giải quyết, ông mỉm cười hiền từ, vừa rồi thấy sự dũng cảm vừa rồi của cô gái này, ông đã thầm cảm thán: Sau này cậu nhóc A Trạch sẽ rất có phúc đấy.
Hiện tại giáo sư Tiết không chỉ là cấp trên của Chung Ngải mà còn là trưởng bối của bạn trai cô, Chung Ngải được ông khen như vậy lập tức ngượng ngùng, khiêm tốn nói: “Thầy quá khen, em chỉ làm chuyện em nên làm thôi.”
“…”
Khi hai người nói chuyện, Trầm Bắc lẳng lặng rời đi, ánh mắt Chung Ngải dõi theo bóng lưng cô đơn của anh ta trong chốc lát rồi rời đi, đồng thời kìm nén đủ loại cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Lúc cô đi ra khỏi phòng khám thì lại chợt nhớ đến một chuyện khác. Chắc hẳn Quý Phàm Trạch đã xem video buổi họp báo, liệu anh có tức giận khi biết cô lén ra khỏi nhà không nhỉ?
Khó khăn lắm Chung Ngải mới chuồn đi được đấy.
Giữa trưa, người hầu nhà họ Quý đều nghỉ ngơi, chỉ có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi trèo lên thang, mày mò bóng đèn bị hỏng của đèn chùm pha lê trong phòng khách, Chung Ngải mới nhân cơ hội này chuồn đi mất.
Nào biết khi thấy cô lén lút muốn ra cửa, chú Vương vội vàng nhảy từ thang xuống rồi đứng ngăn trước cửa: “Cô Chung, cậu Quý nói trước khi cậu ấy trở về thì tốt hơn hết là cô không nên ra ngoài.” Loại cảm giác này như thể ngoài đó có thú hoang đi qua đi lại rất nguy hiểm, mà cô là thỏ con chỉ có thể an toàn khi bị chủ nhân nhốt trong lồng sắt vậy.
Chung Ngải cười tủm tỉm, “Chú yên tâm, con chỉ mua mấy thứ ở gần đây thôi, rất nhanh sẽ trở lại.”
Chú Vương tận tụy với việc cậu chủ căn dặn vẫn không chịu nhượng bộ, đau khổ nói: “Cô đừng làm khó tôi, cô muốn mua gì thì bảo tôi đi là được.”
“Sao chú lại mua đồ dùng của phụ nữ được? Con muốn đi mua…” Chung Ngải nhanh trí, bình tĩnh nói: “Mua băng vệ sinh.”
“… Khụ khụ.” Chú Vương làm việc ở nhà họ Quý nửa đời người còn chưa kết hôn, nghe vậy khuôn mặt già nua lập tức đỏ lên, bất đắc dĩ dịch sang một bên: “Vậy cô đi nhanh về nhanh, không thì tôi không biết phải giải thích với cậu Quý như thế nào đâu.”
“Vâng ạ!” Chung Ngải nhanh chân chạy đi.
Lúc ấy cô chỉ nghĩ tới việc tham dự họp báo nên không suy xét nhiều, bây giờ nhớ lại không khỏi lo lắng, không biết Quý Phàm Trạch có trách tội mình không, nếu liên lụy đến chú Vương thì lại càng không xong. Cô vô thức bước nhanh ra khỏi phòng khám, định lén trở lại trước khi Quý Phàm Trạch về nhà.
Vừa mới ra khỏi tòa nhà, bước chân vội vã của Chung Ngải lập tức dừng lại.
Có một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên ngoài tòa nhà, gò má như tượng tạc hiện ra từ cửa sổ xe hạ xuống một nửa liền tiến vào tầm mắt cô.
Hai mắt bất chợt giao nhau, nửa cửa sổ xe theo đó được hạ xuống, người đàn ông ngồi bên trong híp mắt đầy nguy hiểm, giống như đang nói “Em lại đây cho anh”.
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó mà, Chung Ngải căng thẳng đến gần chiếc xe: “Này, Quý Phàm Trạch, sao anh lại tới đây?”
Quý Phàm Trạch chống khuỷu tay lên thành cửa sổ, ánh nắng rực rỡ chiếu vào mặt anh, vẻ mặt lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc, hỏi ngược lại cô: “Em mua đồ dùng dành cho phụ nữ ở đây à?”
Xong đời, giọng điệu vấn tội của đối phương khiến Chung Ngải hô to không ổn. Cô muốn phản bác rằng em sử dụng quyền tự do thân thể không được sao, dù đã có nhiều chuyện không tốt xảy ra, thì anh cũng không thể cấm em ra ngoài. Nhưng lời nói đến bên miệng, Chung Ngải lại nghĩ tới điều gì đó, khí thế bỗng chốc thu lại ba phần.
“Uầy, cái đó… Anh đừng nóng được không?” Lúc này cô chẳng khác gì mèo con vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân cả.
Sở dĩ Quý Phàm Trạch không để cô đứng ra đối mặt với phóng viên là bởi vì anh đã sớm giải quyết xong đống phiền toái của cô rồi. Người đàn ông này lẳng lặng làm nhiều điều cho cô, ví như đi gặp Trầm Bắc, còn báo cáo Mạnh Tình chỉ vì muốn bảo vệ cô.
Nụ cười bất chợt xuất hiện trên khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt của Quý Phàm Trạch, anh phải thừa nhận rằng mình cực kỳ thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của Chung Ngải. Anh nhướng mày, rướn người giúp cô mở cửa xe chỗ phó lái, nói: “Sao anh lại tức giận được? Chung Ngải, hôm nay em làm rất tốt.”
Anh đang khen cô ư? Không thể nào, Chung Ngải không hiểu nổi, đứng cứng nhắc ở cửa xe: “Hả?”
“Đàn ông bảo vệ phụ nữ là chuyện đương nhiên, nhưng kiểu người như em không cần người khác bảo vệ, phụ nữ dám chịu trách nhiệm thường sẽ đem lại niềm vui bất ngờ cho đàn ông, càng khiến đàn ông thích, hiểu không?” Khuôn mặt Quý Phàm Trạch như được mạ lên ánh nắng màu vàng nhạt, anh nói: “Quá trình yêu đương của nam nữ cũng là quá trình để hòa hợp, trong quá trình này hai bên sẽ dần khám phá ra nhiều ưu điểm hay khuyết điểm của nhau hơn, phải bao dung lẫn nhau mới có thể bước tiếp. Anh rất may mắn, càng ngày anh càng phát hiện ra nhiều ưu điểm của em hơn.”
Chung Ngải nghe đến mềm cả lỗ tai, cô không thể tin được một tổng giám đốc lạnh lùng như anh sẽ nói ra những lời triết lý lại đầy tình cảm như vậy. Nghe thế cô cảm thấy hạnh phúc như muốn bay lên trời, nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, nhoẻn miệng cười với anh, “Xem đi, chúng ta yêu nhau là anh được hời rồi!”
Dường như Quý Phàm Trạch không quá vừa lòng với phản ứng khoe khoang của bạn gái, anh xoa đầu cô, cong môi nói: “Anh khen em nhiều như vậy, có phải em cũng nên khen anh không?”
Quả nhiên người đàn ông này vẫn không quên tranh công, Chung Ngải làm bộ vỗ trán suy nghĩ, sau đó nhịn cười để trả lời một cách nghiêm trang: “Xin hỏi Ngài Quý – công dân tràn đầy nhiệt huyết có danh hiệu này còn chưa đủ sao? Chính phủ đã khen anh thay em rồi đó.”
“…” Đủ rồi nhá!
Xe chuyển bánh, nhưng lại không phải đi theo hướng về nhà, Chung Ngải nghiêng đầu nhìn anh, “Này này, anh đi nhầm đường à?”
Quý Phàm Trạch mỉm cười nói: “Anh đưa em đến một chỗ hay lắm.”
Nửa tiếng sau, Chung Ngải đi theo Quý Phàm Trạch đến nơi gọi là “Chỗ hay.”
“Tắm suối nước nóng ư?!” Nhìn khu nghỉ dưỡng suối nước nóng vô cùng rộng lớn trước mắt, mặt Chung Ngải hơi đỏ bừng, chẳng lẽ sáng nay người đàn ông này ở bể bơi lăn lộn cô còn chưa đủ sao?
Dáng vẻ ngay thẳng của Quý Phàm Trạch lập tức biến cô trở thành kẻ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, anh săn sóc nói: “Mọi chuyện đều đã được giải quyết, em nên thả lỏng một chút.”
“Nhưng em không mang áo tắm!” Chung Ngải từng tắm suối nước nóng nhiều lần, cả nam lẫn nữ đều tắm chung trong một hồ, không khác bể bơi là bao. Ngôn Tình Ngược
“Không sao, ở đó có phòng riêng, không cần mặc áo tắm.” Quý Phàm Trạch không giải thích nhiều liền nắm lấy tay cô, siết chặt rồi dắt cô đi vào.
“…” Nghe thế nào cũng thấy không có ý tốt.
Khi thấy Quý Phàm Trạch hỏi nhân viên công tác về hai phòng, trên mặt Chung Ngải hiện lên vẻ khó hiểu: “Chúng ta tắm riêng à?”
Ha ha, sao có thể chứ! Quý Phàm Trạch nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa, “Chờ tí nữa còn có người tới.”
Điều này làm Chung Ngải càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Anh hẹn ai sao?”
Quý Phàm Trạch chưa giải thích thắc mắc của cô, thì một đôi nam nữ trẻ tuổi đã đi đến chỗ hai người.
Chung Ngải có quen người đàn ông có dáng người cao ráo, tư thái nhàn nhã đang đứng kia, “Hóa ra là Đỗ Tử Ngạn.” Nhưng khi ánh mắt thấy rõ người phụ nữ bên cạnh anh ta, Chung Ngải lập tức kinh ngạc đến mức không khép miệng được…
“A Mỹ?!”
Cảnh tượng này quá đặc sắc, cô ngơ ngác nhìn hai người gần đó: “Sao hai người lại ở bên nhau?” Trong ấn tượng của Chung Ngải, điểm giao thoa duy nhất giữa bọn họ là trận ầm ĩ ở buổi triển lãm xe hơi, lúc ấy họ còn làm loạn đến mức phải vào cục cảnh sát cơ mà.
A Mỹ bị biểu cảm ngạc nhiên của Chung Ngải làm cho ngượng ngùng, cô ấy vội vàng rút tay mình ra khỏi tay Đỗ Tử Ngạn, níu lấy cạp quần jean, “Khụ, một lời khó nói hết…”
Ngay cả bản thân A Mỹ cũng không biết mình ở bên Đỗ Tử Ngạn như thế nào. Sau lần náo loạn đó, hai người đều để lại phương thức liên lạc cho nhau, ban đầu chỉ là tiện tay ấn like bài của đối phương trên WeChat, nhưng kể từ khi Đỗ Tử Ngạn đăng ảnh nội thất căn hộ do anh ta thiết kế lên, vô tình hợp với con mắt thẩm mỹ của A Mỹ, hai người liền bắt đầu trò chuyện với nhau.Vì một người là chuyên viên trang điểm, người còn lại là nhà thiết kế, nên cả hai đều có chung tu dưỡng thẩm mỹ và mục đích khi theo đuổi và yêu thích những thành tựu nghệ thuật, dần dần ở bên nhau từ lúc nào không hay.
Đỗ Tử Ngạn là người đàn ông từng bị loại phụ nữ ác độc như Mạnh Tình hãm hại nên hoàn toàn mất lòng tin vào tình yêu, vẫn luôn có tâm lý tiêu cực hễ cứ gặp phụ nữ là tránh. Lúc đầu anh ta không hề có bất kỳ suy nghĩ nào về mặt tình cảm với A Mỹ, chỉ cảm thấy ở cùng cô rất ung dung tự tại, không có bất kỳ áp lực gì. Dần dần, anh ta phát hiện mình không thể rời xa cô gái này, nếu một ngày không liên hệ với cô thì nguyên ngày đều không thoải mái. Tuy dáng người A Mỹ khá mũm mĩm, nhưng khuôn mặt vẫn rất ưa nhìn, anh ta càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Tình yêu giống như một cơn gió, bạn không biết nó thổi đến từ lúc nào hay nơi nào, tựa như rất nhiều cặp đôi đều không nhớ trái tim mình bắt đầu rung động từ bao giờ. Mà một khi cơn gió này thổi vào lòng bạn, nó sẽ làm cho 36000 sợi tóc thoải mái vô cùng, muốn bỏ cũng không bỏ được.
“Chúc mừng hai người thoát kiếp độc thân nha!” Chung Ngải cười nói với A Mỹ và Đỗ Tử Ngạn.
Ngoài miệng nói vậy, nhưng suy nghĩ của Chung Ngải đã bay đi chỗ khác, ngẩng mặt nhìn Quý Phàm Trạch. Cô cũng từng trải qua cảm giác chìm đắm trong tình yêu này, giống như giây phút này đây, khi anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt hẹp dài lại tỏa ra ánh sáng dịu dàng đến kỳ lạ.
Nếu là trước kia thì nhất định Đỗ Tử Ngạn sẽ lải nhải nói hai người liếc mắt đưa tình ngược chó độc thân, nhưng hiện tại anh ta đã đủ tự tin, nhướng mày nói với Quý Phàm Trạch và Chung Ngải: “Chậc, đừng tưởng chỉ có hai người mới khoe ân ái được, tôi đây không còn độc thân nữa rồi! Nếu không thì hai ta so xem bên nào ngọt ngào hơn nhé?” Nói xong, anh ta liền túm lấy bàn tay thu lại của A Mỹ rồi nắm chặt.
“Nhàm chán, đã có bạn gái rồi còn ấu trĩ như vậy.” Quý Phàm Trạch trừng anh ta, đưa thẻ phòng cho đối phương, “Mau đưa người phụ nữ của cậu đi ngâm nước nóng đi, đừng dong dài nữa.”
Dứt lời, Quý Phàm Trạch ôm lấy bả vai Chung Ngải, cùng cô đi đến căn phòng của họ. Ai ngờ, hai người chưa đi xa, Chung Ngải đã nghe được tiếng A Mỹ từ phía sau truyền đến: “Chờ một chút, tôi muốn tắm cùng Chung Ngải…”
Cô còn chưa nghe hết vế sau, thì đã bị Quý Phàm Trạch lôi đi nhanh hơn, “Bọn họ bị sao vậy?” Chung Ngải không nhịn được hỏi.
“Tên Tử Ngạn ngốc nghếch kia mới tỏ tình cách đây không lâu, quan hệ của hai người họ vẫn chưa phải là chính thức, cậu ta muốn nhân hôm nay để gia tăng tình cảm nên xin anh giúp.” Quý Phàm Trạch nói như thể anh rất thích giúp đỡ mọi người vậy.
Chung Ngải bật cười thành tiếng, “Hóa ra đây là cái ‘đuổi kịp tiến độ’ mà đàn ông các anh hay nói sao.” Cô yên lặng thắp một ngọn nến cho A Mỹ.
Sau khi thẻ phòng mở cửa thành công, Chung Ngải lập tức cười không nổi, đột nhiên cô phát hiện người bị tính kế không chỉ có A Mỹ, mà còn có cả cô.
Nói thẳng ra thì phòng trọ độc lập chỉ là một căn phòng khách sạn xa hoa kiểu Nhật, có cửa trượt và chiếu tatami*, bên ngoài là phần sân rộng lớn. Khung cảnh ngoài sân rất đẹp, xa xa là đồi núi xanh rì, cây bao quanh bốn phía tạo thành bóng râm, ở giữa là những tảng đá xếp chồng lên nhau tạo nên suối nước nóng. Ánh nắng giữa mùa hè hắt ra từ những kẽ lá, lan tỏa trên suối nước nóng, mặt nước ánh lên những đốm sáng nho nhỏ, kết hợp với hơi nước bốc lượn lờ xung quanh từ bể, tạo nên khung cảnh đẹp tựa tiên cảnh trần gian.
*Chiếu tatami: Là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Chung Ngải còn đang thưởng thức cảnh đẹp, Quý Phàm Trạch đã tắm xong, anh tùy tiện quấn khăn tắm bên hông, ưu nhã ngâm mình trong bể nước nóng.
“Em thất thần gì vậy, xuống đi.” Anh ngoắc tay với cô, môi khẽ mỉm cười.
“… À.”
Dù sao việc nên làm đều đã làm, không phải chỉ tắm chung thôi sao, cũng không quá ngượng ngùng. Chung Ngải rất nhanh đã quấn xong khăn tắm, ngâm cả người trong suối nước nóng tự nhiên có tác dụng dưỡng da, khiến cô chợt thấy sảng khoái vô cùng. Giữa hơi nước mờ ảo, khuôn mặt nhỏ bị hun đến đỏ bừng, cô tựa đầu vào tảng đá bên hồ, thoải mái nheo mắt ngắm nhìn ánh sáng rực rỡ từ kẽ lá.
“Quả nhiên tình yêu là liều thuốc tốt nhất có thể chữa khỏi mọi tâm bệnh. Anh nhìn Đỗ Tử Ngạn bây giờ mà xem, chứng sợ xã hội của anh ấy đã dần được chữa khỏi…” Cô lẩm bẩm nói chuyện phiếm với Quý Phàm Trạch ở bên cạnh.
Trong một buổi chiều dễ chịu như thế này, lời thủ thỉ tâm tình giữa những người yêu nhau đẹp đến tột cùng.
Chung Ngải còn chưa nói xong đã thấy mặt nước nước đột nhiên dao động, cô vừa mở mắt nhìn sang bên cạnh, Quý Phàm Trạch đã nhích lại gần, “Đừng nói về bọn họ.” Ánh mắt anh dừng lại trên bờ vai trắng nõn trên mặt nước của cô, rồi chậm rãi di chuyển xuống đôi môi hồng đầy đặn, anh nói: “Đêm nay chúng ta ở đây nhé em?”
Không biết do hơi nước lượn lờ, hay là do người đàn ông này có đôi mắt quá đẹp, mà Chung Ngải chỉ cảm thấy trong mắt anh như có từng đợt sóng ánh sáng lóng lánh khiến tim cô đập thình thịch.
“Đêm nay em muốn về nhà một chuyến, chắc chắn hai ngày nay mẹ em đã rất lo lắng cho em.” Không thể trọng sắc khinh mẹ được, mặt Chung Ngải lộ vẻ khó xử.
Anh dựa gần cô hơn, môi gần như đã dán lên tai cô, nhỏ giọng dụ dỗ: “Nhưng mai anh đi Mỹ rồi, em vẫn không chịu ở cùng anh đêm nay sao?”
Chung Ngải không bận tâm đến lỗ tai hồng rực của mình, nghi hoặc hỏi: “Anh đi Mỹ làm gì? Đi bao lâu?”
“Có mấy việc cần xử lý, chắc là mấy ngày sau sẽ trở về.” Quý Phàm Trạch làm như không có chuyện gì, hơi cúi đầu, lập tức có một luồng không khí nóng ẩm ướt từ môi anh truyền tới. Tia nắng mặt trời xuyên qua hai cánh môi, anh chậm rãi hôn cô, từ trong cổ họng tràn ra một tiếng, “Được không em?”
Từ khi hai người yêu nhau đến nay, ngoại trừ trận chiến tranh lạnh lần đó, thì chưa từng phải xa nhau, trong lòng Chung Ngải chợt cảm thấy không nỡ. Cô muốn nói “Vậy được rồi”, nhưng đầu lưỡi anh lưu luyến giữa môi răng cô mang theo sự khắc chế không xúc động cùng triền miên, làm cho cô ngâm nước đến mềm cả người, căn bản nói không nên lời, thanh âm êm đẹp bị chặn bên môi, cuối cùng hóa thành một tiếng “Ưm”. Âm thanh mềm mại tiến vào lỗ tai Quý Phàm Trạch như ma lực câu hồn, bàn tay anh giữ lấy gáy cô dần dùng sức như muốn giành hết tất cả không khí từ phổi cô vậy. Trong lúc ngẩn ngơ, Chung Ngải cảm giác mặt nước dao động ngày càng mạnh theo hô hấp của anh, càng ngày càng kịch liệt, áp sát ngực cô, chiếc khăn tắm trắng tinh cũng bị anh kéo xuống…