Bóng đêm đen thẫm như mực, trong màn đêm tối đen lấp lánh những vì sao lộng lẫy mê hoặc lòng người. Qua giờ cao điểm buổi tối, đường rất vắng, trên cầu vượt cách đó không xa chỉ có vài chiếc xe thưa thớt chạy qua. Đèn xe ở trên cao cùng với ánh đèn đường neon và ánh sao khiến cho thành phố phồn hoa này càng thêm rực rỡ.
Một chiếc xe taxi đang dừng trước cửa nhà hàng.
Dưới sự trợ giúp của hai nhân viên phục vụ nam, Chung Ngả dìu một người đàn ông say đến bất tỉnh nhân sự nhét vào ghế sau.
Cả người Quý Phàm Trạch xụi lơ, đầu tựa vào lưng ghế, cần cổ thon dài lộ ra đường cong hoàn mỹ. Cổ áo sơ mi trên người anh bị tháo bớt mấy cúc, cà vạt hồng cũng nới lỏng ra, quấn lòng thòng quanh cổ. Nhưng có lẽ do dung mạo anh quá mức xuất sắc nên cho dù là đang say đến bất tỉnh thì vẫn khiến cho người ta có cảm giác toàn thân anh toát lên vẻ bất kham như một con sói.
Cửa sau không đóng, Chung Ngả đứng ở ngoài, nửa thân trên chui vào xe. Cô kéo cà vạt của Quý Phàm Trạch, lôi người anh lên một chút rồi vỗ vỗ mặt anh mấy cái.
“Nhà anh ở chỗ nào?”
“Tôi hỏi anh đó, mau nói chuyện đi!”
“Còn giả bộ nữa, tôi đem anh đi bệnh viện tâm thần đó!”
Đáng tiếc là mấy lời đe dọa của Chung Ngả chẳng có chút lực uy hiếp nào cả.
Trong xe rất yên tĩnh, đáp lại Chung Ngả chỉ có tiếng hít thở chầm chậm của Quý Phàm Trạch.
Ánh trăng sáng men theo cửa kính xe đổ xuống, phủ lên gương mặt đang say của anh một lớp ánh sáng nhạt. Gương mặt anh tuấn tú động lòng người, đôi mắt hẹp dài khẽ khép lại, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp. Ngũ quan tinh tế cùng với sắc mặt hơi tái nhợt giống như đồ sứ, trầm tĩnh, tuấn nhã khiến người ta không dám chạm vào.
Nếu như nhất định phải chỉ ra một khuyết điểm nào đó thì có lẽ là đôi lông mày đang nhíu lại kia. Mi tâm của Quý Phàm Trạch chau thành hình chữ “Xuyên” (川), giống như đang khó chịu vì say, lại giống như khổ sở vì nghiện một thứ gì đó mà anh không sao thoát khỏi.
Trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú này, Chung Ngả khẽ cau mày.
Xe của cô và Quý Phàm Trạch đều đỗ trong đài truyền hình, vừa rồi trong tiệc sinh nhật của Trầm Bắc, mọi người đều phấn khích, cô cũng bị ép uống hai chén rượu. Chung Ngả định chờ cho hơi rượu tan hết sau đó lái xe về, ai biết bây giờ lại nhiều thêm một người, hơn nữa còn là một người vô dụng.
Phúc lợi ở đâu ra chứ, đây rốt cuộc là ai đưa ai về!
Chung Ngả vừa mở miệng liền không nhịn được mà chế giễu Quý Phàm Trạch một phen: “Tự nhìn lại bản thân anh đi, uống nhiều rượu như vậy làm gì, lại còn thích uống rượu mạnh nữa! Hiện tại thì hay rồi, tự làm tự chịu thì cũng thôi đi, còn gây rắc rối thêm cho tôi…” Dù sao đối phương cũng không nhìn không nghe được cô nói, cô có quyền lầm bầm lầu bầu cho hả giận.
“Đừng làm ồn…” Lông mày của Quý Phàm Trạch càng cau chặt, giọng nói có chút khàn khàn.
Bất thình lình nghe anh nói vậy, Chung Ngả sợ tới mức tỉnh rượu luôn, anh ta không giả say đấy chứ? Vì sợ bị bắt gặp đang làm chuyện xấu nên Chung Ngả cuống quít buông cà vạt trong tay ra, nhanh chóng chui ra bên ngoài nhưng vẫn chậm nửa nhịp.
Cô chỉ cảm thấy thắt lưng căng lên, sau đó bị tay của người nào đó mạnh mẽ ôm lấy.
Chung Ngả vốn đang trong tư thế cúi người cong lưng nên trọng tâm không vững, lại bất ngờ bị kéo mạnh về phía sau. Cô thậm chí còn không có thời gian để kêu lên, cả người theo quán tính rơi vào lòng Quý Phàm Trạch.
Hai chân của cô vẫn ở ngoài xe, nhiệt độ trên cơ thể của người đàn ông cách lớp áo sơ mi truyền tới, nhất thời khiến toàn thân Chung Ngả cứng đờ, toàn bộ đại não cũng căng thẳng. Trong nháy mắt, cô cảm giác màng nhĩ hơi rung lên, những lời nói như bùa mê của Quý Phàm Trạch lúc trước lại vang lên – Tôi thích em, không được sao?
Chẳng lẽ chỉ cần mượn rượu say nói một câu “Thích”, là có thể năm lần bảy lượt vô lễ với cô hay sao?
Người đàn ông này có phải quá tùy tiện rồi không?
Không hiểu sao trong lòng Chung Ngả cảm thấy hơi ấm ức, cô cắn chặt răng, đang muốn mở miệng mắng Quý Phàm Trạch một chút, nhưng khi ngẩng đầu lên lại kinh ngạc phát hiện Quý Phàm Trạch vẫn chưa tỉnh lại. Hai mắt anh vẫn nhắm nghiền như cũ, nhưng đôi lông mày cau chặt lại dần giãn ra.
Dường như anh đã được giải thoát khỏi cơn nghiện kia vậy.
Thân hình Quý Phàm Trạch cao lớn, ghế ngồi phía sau bị đôi chân dài của anh chiếm gần hết không gian, hơn nữa Chung Ngả lại ngã vào trước ngực anh nên trong xe càng thêm chật chội. Nhưng mà trong không gian chật hẹp này…
Anh nhẹ nhàng ôm cô trong ngực, cũng không có hành động nào quá phận nữa.
Có lẽ chỉ trong cơn say, anh mới có thể ôm lấy người phụ nữ anh ao ước bấy lâu, khao khát được nhuyễn ngọc ôn hương an ủi, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Người đàn ông này vừa đơn thuần lại dịu dàng. Dưới ánh trăng sáng, bị người đàn ông ôm như vậy… mọi thứ đều khác so với những gì Chung Ngả tưởng tượng, cho nên nhất thời tâm trí và thân thể cô đều bị vây hãm trong vòng tay ấm áp này. Cảm giác bài xích và bất mãn ban nãy đã lặng lẽ biến mất, trong phút chốc tâm tình cô đã an tĩnh lại.
Người đàn ông này uống nhiều như vậy cũng là vì cô, thôi thì cứ để anh ta ôm thêm một lát đi.
Ngay khi thân thể cứng ngắc của Chung Ngả đang từ từ thả lỏng thì một giọng nói ồm ồm vọng lại từ ghế lái: “Này, mấy người trẻ tuổi như cô cậu cũng manh động quá rồi. Ôm ôm ấp ấp trên xe taxi làm gì, tốt nhất là đi khách sạn thuê phòng đi.”
“Thuê phòng” Hai chữ này giống như một quả bom ném tới vô cùng đúng lúc, đập tan không khí ái muội trong xe không còn một mảnh.
Da đầu Chung Ngả căng lên, cô nhanh chóng hất đôi tay đang đặt trên lưng mình ra, chật vật rời khỏi ghế sau. Màn đêm buông xuống che đi hai rặng mây đỏ không biết bay tới bên má cô từ khi nào. “Cạch” một tiếng, cô nhốt Quý Phàm Trạch trong xe, còn bản thân thì mang vẻ mặt xấu hổ ngồi vào ghế lái phụ.
“Khụ khụ, chú à, chú hiểu nhầm rồi. Bọn cháu chỉ là…” Chung Ngả nói đến đây thì đột nhiên bí từ, nhất thời không biết nên dùng từ nào để diễn tả mối quan hệ kỳ lạ giữa mình và Quý Phàm Trạch.
Ông chú lái xe lười nghe cô giải thích, không kiên nhẫn hỏi một câu: “Hai người đi về đâu?”
Lại quay về đề tài lúc ban đầu, Chung Ngả cũng bất chấp sự ngượng ngùng trong lòng, bất đắc dĩ nhíu mày. Quý Phàm Trạch đã quá say nên chẳng thể nói ra được địa chỉ nhà anh, chẳng lẽ cô lại phải mang cái tên mặt người dạ thú này về nhà mình hay sao?
Giờ khắc này Chung Ngả mới chợt nhận ra bản thân đã bị hôn, bị ôm nhưng cô gần như chẳng biết gì về người đàn ông này cả, chuyện này thật sự không ổn chút nào.
Thấy vị khách nữ chậm chạp không nói ra điểm đến, giọng điệu của tài xế lại càng khó chịu: “Cô gái, hay là cô đổi xe khác rồi từ từ suy nghĩ đi.”
“Không, không cần đâu ạ.” Chung Ngả liên tục xua tay, phải tốn bao công sức mới đưa được Quý Phàm Trạch lên xe, nếu giờ lại xuống xe nữa thì đúng là muốn đòi cái mạng nhỏ của cô: “Chú cứ đi về phía trước đi ạ, để cháu suy nghĩ một lát đã.”
Tài xế nhìn cô giống như nhìn người bệnh tâm thần, không mấy vui vẻ khởi động xe, miệng lầm bầm: “Đi về trước là phía tây. Đi hết phía Tây thành phố là tới nhà hỏa táng đó, cô mau mau quyết định đi.”
“… Cháu biết rồi ạ.” Chung Ngả thật sự muốn đập đầu vào tường.
Tuy Chung Ngả là người vô tâm nhưng không hề thiếu thông minh. Cô chau mày suy nghĩ một chút, sau đó khóe miệng nhếch lên vui vẻ. Cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra rồi đăng nhập vào hệ thống của phòng khám tâm lý. Sau khi tìm kiếm một chút trong kho tài liệu về bệnh nhân thì rất nhanh Chung Ngả đã thấy thông tin của Louis Đỗ.
Cô quay đầu nói với tài xế: “Cho cháu tới Lệ Gia Hoa Viên ạ.”
“Được.” Tài xế cúi xuống xoay vô lăng, xe nhanh chóng quay đầu, tăng tốc lao đi.
Rất nhanh đã đến Lệ Gia Hoa Viên.
Tiểu khu xa hoa với từng dãy nhà cao tầng san sát, nhân viên bảo vệ là người mới tới. Chung Ngả hạ cửa kính xe và báo số nhà, thuận lợi được cho đi qua. Sau khi xe taxi vừa tiến vào tiểu khu được vài mét thì đột nhiên dừng lại.
Chung Ngả thò đầu ra khỏi cửa xe, cô nhìn cậu nhân viên bảo vệ, nhoẻn miệng cười để lộ hai lúm đồng tiền hơi nông: “Phiền cậu giúp tôi chút việc được không?”
Cậu nhân viên bảo vệ thấy cô xinh đẹp như vậy thì lập tức gật đầu như giã tỏi: “Được, có chuyện gì ạ?”
Chung Ngả chỉ về phía ghế sau: “Cậu giúp tôi khiêng người đó lên tầng nhé.”
“… À.” Thì ra là việc tốn sức.
Chung Ngả ở một bên trả tiền xe, còn cậu bảo vệ thì túm Quý Phàm Trạch đang say mèm lôi ra ngoài. Sau khi nhìn thấy đôi chân dài của đối phương thì mặt cậu ta xanh lét như dưa chuột.
Mẹ nó, cậu ta cao có một mét sáu, làm sau khiêng được người đàn ông cao mét tám to lớn như vậy!
Chung Ngả đi tới giúp, hai người phải dùng hết sức, mỗi người đỡ một bên trái phải của Quý Phàm Trạch mới đưa được anh ra ngoài. Người đàn ông ngày thường cao lãnh, khí thế bức người giờ phút này lại như một cành liễu nhỏ mềm nhũn rúc vào người Chung Ngả. Anh vô thức cúi đầu, thỉnh thoảng còn lắc lư gục vào Chung Ngả.
Mãi cho tới lúc đi vào thang máy, cậu bảo vệ đã mệt bở hơi tai, nhưng cũng không quên nói chuyện phiếm với Chung Ngả: “Anh chị mới chuyển đến đây sao?”
Chung Ngả vốn không biết nhiều về Quý Phàm Trạch, chỉ thầm mong sớm đem tiểu tổ tông này về tới nhà. Ánh mắt cô nhìn vào những con số màu xanh đang không ngừng tăng lên trên màn hình thang máy, miệng “Ừ” một tiếng cho có lệ.
“Bảo sao em chưa từng thấy hai người bao giờ.” Cậu nhân viên bảo vệ khẽ nói.
Một tiếng “Đinh” vang lên rõ ràng, cửa thang máy mở ra ở tầng 25.
Chung Ngả nhờ cậu bảo vệ đặt Quý Phàm Trạch xuống đất: “Cậu đặt anh ta ở đây là được rồi, cảm ơn cậu nhiều.”
“Haha, chị đừng khách khí.” Cậu ta ngại ngùng cười cười, rời đi với một bên cánh tay đau nhức.
Hành lang yên tĩnh, đèn vàng tỏa ra ánh sáng ấm áp nhu hòa.
Quý Phàm Trạch dựa lưng vào tường, ngồi bệt trên nền đá cẩm thạch, đôi tay thon dài để xuôi bên người. Chung Ngả thở dài ngồi xổm xuống bên cạnh anh, với tay vào túi quần âu của anh để lấy chìa khóa.
Không biết tay cô đụng phải chỗ nào mà Quý Phàm Trạch khẽ hừ nhẹ một tiếng. Âm giọng mũi trầm thấp vang vọng khắp hành lang trống trải, mang theo sự gợi cảm mê hoặc vô cùng.
Bàn tay của Chung Ngả vẫn đang để trong túi quần của Quý Phàm Trạch trở nên cứng ngắc: “Này, anh đừng kêu nữa.”
Cô cố gắng tránh chạm vào đùi của Quý Phàm Trạch, kiên nhẫn lấy ra một chùm chìa khóa trong túi quần anh. Sau khi lấy được rồi, Chung Ngả đứng lên, cầm cái chìa lớn nhất tra vào ổ khóa.
Đáng tiếc, chiếc chìa khóa này không tra vào được ổ khóa.
Chung Ngả thử mấy chìa khác nhưng vẫn không được.
Ngay lúc cô đang cúi người xuống nghiên cứu ổ khóa kỳ lạ trước mắt thì cánh cửa gỗ lim dày từ từ mở ra.
Là được mở từ bên trong.
Cùng lúc đó, một giọng nam không mấy vui vẻ vang lên trên đỉnh đầu cô: “Cô đang mở cửa nhà ai vậy?”
Bất thình lình xuất hiện một bóng người khiến cho Chung Ngả bị dọa sợ, theo bản năng cô rút tay lại và đứng thẳng người lên. Chùm chìa khóa trong tay rơi xuống đất, âm thanh vang lên chói tai như đâm thẳng vào lòng người.
Ánh sáng trong nhà và ánh đèn ngoài hành lang dung hòa khiến cả không gian sáng bừng lên, nhưng Chung Ngả lại cảm thấy khung cảnh trước mắt như nhòe đi. Bởi vì giờ phút này người đang đứng trước mặt cô không phải ai khác, mà chính là…
Đỗ, Tử, Ngạn.
Đỗ Tử Ngạn kinh ngạc không kém người đang đứng trước cửa là bao, cả người anh ta từ đầu đến chân giống như bị sét đánh, cứng ngắc đứng tại chỗ. Chỉ có khóe miệng anh ta khẽ nhếch lên, lắp bắp nói: “Chung Ngả…… Sao lại là cô?”
Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi đối diện nhau, Chung Ngả đã cảm thấy dường như não mình bị ai đó lấy đi mất rồi, ngay cả phản ứng cũng chậm chạp. Cô trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Đỗ Tử Ngạn, như chỉ hận không thể đục hai lỗ trên khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của anh ta.
“Đỗ Tử Ngạn… Louis Đỗ… là tên tiếng Anh của anh?” Giọng Chung Ngả khô khốc, âm cuối mang theo sự nghi hoặc khó tin.
Cũng không rõ tối nay đã xảy ra chuyện gì với người phụ nữ này, Đỗ Tử Ngạn khó hiểu gật đầu.
Sự thật đã quá rõ ràng, Chung Ngả vốn không hề chuẩn bị tâm lý cho việc này, khuôn mặt của cô không khỏi xụ xuống.
“Vậy anh ta là ai?” Cô cắn răng, buồn rầu hỏi.
Đỗ Tử Ngạn khẽ nheo mắt, nghi hoặc nhìn về hướng tay cô chỉ…
Liền thấy Quý Phàm Trạch đang ngồi gục bên cửa.