Ở hai bên trái phải của Chung Ngả, hai người đàn ông đeo cà vạt giống nhau nhanh chóng lao vào cuộc chiến so tửu lượng.
“Lão đại cố lên! Uống nhanh lên, uống nhanh lên!” Trợ lý chương trình kích động đứng dậy, miệng nhai thịt còn chân thì đạp lên ghế cổ vũ tinh thần cho lão đại. Cậu ta cược Trầm Bắc thắng, một trăm đồng tuy rằng không nhiều nhưng cũng đủ mua ba suất ăn trẻ em của McDonald’s đấy.
“Cậu đừng hét to như vậy, nhường cho anh Đỗ chút mặt mũi đi.” A Mỹ bất mãn lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi tân nam thần Quý Phàm Trạch của cô nàng.
Ông chú kỹ thuật viên ánh sáng kinh ngạc liếc nhìn cô nàng một cái: “Cháu cược Đỗ tiên sinh thắng hả?” Điều này là không thể mà, tửu lượng của Trầm lão đại mọi người đều biết rất rõ đấy.
Quả nhiên A Mỹ chột dạ, nhỏ giọng than thở: “… Không phải đâu ạ.” Dù là nam thần cũng không sánh được với tiền đâu.
Mùi rượu trong phòng bao càng ngày càng nặng, dù chỉ là hít thở nhẹ cũng có mùi cồn xộc thẳng vào khoang mũi.
Ngay từ đầu chén rượu trắng nhỏ không biết đã bị đổi thành ly thủy tinh từ khi nào, tay nâng ly rượu không, Trầm Bắc và Quý Phàm Trạch hai người quả thực là coi rượu đế như nước lã mà uống. Chung Ngả chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, trong lúc nhất thời bị kích thích mạch máu bên hai thái dương nảy tưng tưng. Cô hết nhìn sang trái lại quay sang phải, chỉ một lúc sau, cổ cô mỏi như sắp đứt vậy.
“Không được uống nữa!” Chung Ngả đột nhiên giơ tay, đè mạnh cổ tay trái của người kia.
Ly rượu được bao bọc trong những ngón tay thon dài, khớp xương cân đối, móng tay cắt gọn gàng chỉnh tề, lại xứng với ly thủy tinh trong suốt, trong mắt mọi người đây là một bức họa mười phần tao nhã.
Trên tay khẽ động, Quý Phàm Trạch liếc mắt nhìn cô, giọng điệu có chút nghiền ngẫm: “Cô đang quan tâm tôi sao?”
Đâu chỉ là quan tâm, còn là quan tâm có chọn lựa nữa.
Chung Ngả ngăn anh uống tiếp, nhưng lại không ngăn cản Trầm Bắc, thâm ý trong đó không đủ rõ ràng hay sao? Sau khi phân tích như vậy xong thì anh cảm thấy rất khoan khoái, làm người đàn ông được cô quan tâm, tâm tình ấm ức tích tụ bấy lâu của Quý Phàm Trạch dường như bị rượu hòa tan sạch sẽ.
Chung Ngả bị đôi mắt men say mê ly của anh chiếu tướng, hai tai nóng bừng lên, cô nhanh chóng rũ mắt xuống, buông tay ra: “Khụ khụ, anh dùng Paroxetine Hydrochloride* thì không thể uống rượu, chất cồn sẽ kích thích tác dụng phụ của thuốc đó.”
* Paroxetine Hydrochloride được dùng để điều trị các bệnh và hội chứng như trầm cảm, rối loạn lo âu, OCD,…
…… Thì ra là sợ anh phát bệnh.
Quý Phàm Trạch giật giật khóe miệng: “Hôm nay tôi chưa uống thuốc.”
Trầm Bắc đang dỏng tai nghe không khỏi cười khẽ một tiếng, vì hơi ngà ngà say nên anh nói chuyện cũng không thèm kiêng dè: “Chưa uống thuốc lại càng nguy hiểm đó. Nếu không anh đừng liều mạng so tửu lượng với tôi nữa, trực tiếp nhận thua là được.”
“Giám chế Trầm, tôi còn không biết chữ ‘Thua’ này viết như thế nào đâu.” Quý Phàm Trạch khẽ nở nụ cười đáp lễ, nhưng trong mắt không hề có ý cười.
Dưới ánh mắt khinh bỉ của Trầm Bắc, anh cao ngạo nâng cằm, cái cổ thẳng tắp tạo thành một đường cong tuyệt đẹp với khuôn mặt, hầu kết trượt lên xuống mấy lần, nháy mắt ly rượu trong tay anh đã cạn.
“……” Đối mặt với hai người đàn ông đang nổi điên, bác sĩ tâm lý Chung Ngả hoàn toàn biến thành bình hoa trang trí.
Uống rượu đấu khí sợ nhất là buông lời châm chọc, rượu giống như mồi lửa, “vù” một cái đã châm ngòi cho lòng ghen tỵ tồn tại trong lòng hai người đàn ông này, vấn đề thể diện ngay lập tức tăng cao. Phải biết rằng cái gọi là “thể diện” từ xưa đến nay đều là tử huyệt của đàn ông, không thể đụng vào.
Cảm thấy mùi thuốc súng nguy hiểm trong phòng, A Mỹ cầm một miếng bánh hải sản* trong tay, rất có lòng tốt mà đổi đề tài: “Bác sĩ Chung, cô thích mẫu đàn ông như thế nào vậy?”
* bánh hải sản: thành phần chính là mực, tôm, sò điệp, hành lá, bột mì, hạt tiêu. Cách làm rất đơn giản, quấy bột, trứng, nước thành hỗn hợp bột loãng, trộn cùng hải sản rồi đem chiên.
Tâm tư Chung Ngả vốn không đặt vào những lời này nên cô chỉ thuận miệng đáp mà thôi. Những người khác cũng đều đắm chìm trong khí thế hừng hực của cuộc đấu tửu nên căn bản không buồn quan tâm đến câu chuyện phiếm của phụ nữ, nhưng lỗ tai của hai người đàn ông đang so tửu lượng lại không tự giác dựng lên.
“Thứ nhất, không thể là bệnh nhân của tôi. Thứ hai, không cần quá đẹp trai. Thứ ba, không cần có quá nhiều tiền.” Gần đây những người có giá trị nhan sắc cao đều rất kiêu ngạo, có tiền thì tùy tiện, cho nên Chung Ngả vẫn lấy lợi ích thực tế làm mục tiêu kén vợ gả chồng.
Ba câu bâng quơ, trực tiếp đem Quý Phàm Trạch xử tử hình.
Nghe cô nói vậy, không hiểu sao Quý Phàm Trạch cảm thấy rượu đế anh uống vào nhạt như nước lã. Anh ở trên bàn tiệc cực khổ giữ thể diện, vậy mà người phụ nữ này lại nói mát khiến anh nhụt chí!
Cô không biết là tâm tình không tốt sẽ càng dễ say hơn sao!
“Chung. Ngải.” Quý Phàm Trạch bỗng nhiên đặt ly rượu xuống, giọng nói nhàn tản, nhưng lại gằn từng chữ.
“Hả?” Lần đầu tiên nghe thấy người đàn ông này gọi thẳng tên mình, Chung Ngả nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Quý Phàm Trạch nghiêng đầu nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, thanh âm khàn khàn: “Theo tôi ra ngoài một chút.”
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cho nên mọi người ở đó không ai có phản ứng.
Quý Phàm Trạch mạnh mẽ đứng lên, kéo tay Chung Ngả lôi ra khỏi phòng bao.
Phía ngoài phòng bao có một hành lang không rộng không hẹp, thỉnh thoảng lại có người phục vụ bưng đồ ăn đi qua.
Hơi men đã ngà ngà, anh lảo đảo bước chân kéo Chung Ngả đến hành lang, một tay chống lên tường, một tay đỡ trán. Anh nhìn cô với tư thái từ trên cao nhìn xuống, lông mày nhướn cao: “Vì sao em lại nhằm vào tôi?”
Chung Ngả gỡ tay anh ra, ngửa đầu lườm anh một cái: “Anh tự mình đa tình rồi, tôi không rảnh rỗi mà nhằm vào anh đâu.”
Đúng vậy, thời giờ nhàn rỗi của cô đều dùng trên người đàn ông tên Trầm Bắc kia rồi, giúp hắn trông con, mua cà vạt cho hắn, coi chuyện của hắn chính là chuyện của mình…
Quý Phàm Trạch đột nhiên bật cười, nụ cười này giống như dấu hiệu trước khi núi lửa phun trào: “Em có biết em làm như vậy khiến tôi tổn thương không?”
Một câu nói nhẹ tựa lông hồng, nhưng khi thốt ra từ miệng của Quý Phàm Trạch cao lãnh lại khiến cho Chung Ngả cảm thấy không thoải mái, hô hấp khó khăn.
Ánh đèn ấm áp trải xuống khiến gương mặt anh càng trở nên rõ ràng.
Trong đôi mắt hẹp dài kia như có một làn sương mờ bao phủ, không biết có phải là ảo giác hay không mà Chung Ngả thật sự nhìn thấy nét bi thương trong mắt anh.
Rõ ràng người bị tổn thương là cô cơ mà.
Hơi thở không thể kiểm soát được, Chung Ngả nhướn mày, khẽ chu cái miệng nhỏ, cô trút toàn bộ cảm xúc ủy khuất trong lòng ra: “Anh không phải là mắc chứng hoang tưởng bị hại đấy chứ? Đầu tiên anh bất ngờ cưỡng hôn tôi, sau đó giả làm khán giả nhiệt tình gây khó dễ tôi trong chương trình, bây giờ lại gây rối trong tiệc sinh nhật Trầm Bắc, anh có biết người quá phận chính là anh không? Vì cái gì mà anh lại làm vậy?”
Những việc này rõ ràng đều do Quý Phàm Trạch làm, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt trong trẻo mang vài phần tức giận của cô, anh dường như nghẹn họng, không nói được một lời.
Anh thật sự làm nhiều việc xấu xa như vậy sao?
Đôi mắt Quý Phàm Trạch tối sầm lại, Chung Ngả không muốn đấu võ mồm với anh nữa, để người đàn ông đang say rượu ở đó rồi quay đầu rời đi. Dù sao thì đối phương cũng là người đầu óc không bình thường, cô bận tâm tới anh ta làm gì.
Nhưng trong nháy mắt khi cô xoay người đi —
Đột nhiên có hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
“Bởi vì tôi thích em, không được sao?” Giọng nói của anh rất nhỏ, gần như nghe không rõ.
Anh thích cô.
Anh thích cô.
Anh thích cô.
Bị men rượu kích thích, bao tâm tư tình cảm tinh tế phức tạp đều bộc phát, từng giác quan cũng trở nên mẫn cảm hơn. Quý Phàm Trạch cúi đầu thốt ra lời thổ lộ, gần như là ghé sát vào tai cô.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lại như sấm đánh ngang tai Chung Ngả, cả cơ thể của cô đều run rẩy. Không biết là do đứng quá gần người đàn ông kia, hay là do cô đã uống vài chén mà trong khoảng khắc, Chung Ngả cảm giác được bởi vì chữ “thích” này mà mặt mình nóng lên.
Trong lòng bối rối lại sợ bị phát hiện ra nên cô chỉ có thể cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên.
Trong nháy mắt, Chung Ngả rất nhiều lần tự hỏi bản thân nên có phản ứng như thế nào. Cuối cùng chính cô cũng không ngờ được là mình lại đưa tay sờ đôi tai nóng ran, hoảng loạn hét lên: “Anh có thích tôi cũng vô ích, tôi không nói chuyện yêu đương với người bệnh tâm thần!”
Quý Phàm Trạch trơ mắt nhìn cô bỏ chạy, trong nháy mắt gương mặt của anh cứng đờ như tượng đá.
Vì người phụ nữ này mà đã hai lần anh tự bê đá đập chân mình, cảm giác đó không cách nào hình dung nổi. Vốn dĩ về mặt tình cảm, anh là kiểu đàn ông chỉ bằng điều kiện của bản thân đã đủ chiếm được cảm tình của người khác; về mặt sự nghiệp, anh là một doanh nhân có thể dứt khoát ra tay với đối thủ nhờ vào tầm nhìn xa trông rộng của mình, nhưng mà ở trước mặt Chung Ngả…
Haiz, anh chỉ là một tên mắc bệnh tâm thần hết thuốc chữa mà thôi.
Rượu đế lâu ngấm nhưng rất nặng, Quý Phàm Trạch day day thái dương đau nhức, cảm thấy mình thật sự say rồi. Anh vịn tay vào tường, hai chân loạng choạng đi ngược lại phía toilet.
Sau khi Chung Ngả chạy đi được vài bước, trái tim của cô bởi vì một màn vừa nãy mà vẫn đập liên hồi. Giọng nói, hơi thở và câu thổ lộ chân thành của người đàn ông kia đều không có cảm giác chân thực, nhưng dường như vẫn đang quanh quẩn bên tai cô, ái muội khiến lòng cô hoảng hốt.
Nhưng chỉ trong giây lát, tâm tư kích động của cô đã bị ném ra sau đầu.
Vừa ngẩng lên, cô liền thấy một người đàn ông đứng trong hành lang.
Trầm Bắc đứng dựa vào tường, người hơi nghiêng, hai tay khoanh trước ngực, thoạt nhìn có vẻ anh không được vui lắm. Dưới ánh đèn, hai hàng lông mày của anh khẽ chau lại, ánh mắt dừng trên người Chung Ngả, trong mắt lắng đọng men say cùng một thứ tình cảm khó nói rõ.
Thần kinh Chung Ngả vô thức trở nên căng thẳng, cũng không biết người đàn ông này đã đứng đó bao lâu, nghe được bao nhiêu rồi.
Cô vừa kinh ngạc há miệng thở dốc, giọng nói của Trầm Bắc đã vang lên trên đỉnh đầu cô: “Anh ta say rồi sao?” Trầm Bắc bĩu môi nhìn theo hướng Quý Phàm Trạch vừa rời đi, nở nụ cười trào phúng.
Không biết vì sao mà nụ cười này của anh khiến cho Chung Ngả cảm thấy không thoải mái lắm, trong đầu cô chợt thoáng hiện lên ánh mắt của Quý Phàm Trạch. Sự đau thương trong mắt anh giống như một chiếc kim đâm vào lòng cô, tuy không sâu nhưng vẫn khiến cô đau đớn.
Sau giây phút thất thần, Chung Ngả nở một nụ cười hơi ngại ngùng để che đi cảm giác chột dạ, cô nhún vai tỏ vẻ không có việc gì: “Em cũng không biết anh ta bị làm sao nữa.”
Bả vai Chung Ngả đột nhiên trĩu xuống.
Trầm Bắc rất tự nhiên nắm vai cô, khớp xương trên tay hơi siết chặt: “Đi, anh đưa em về nhà.” Loại chuyện hưởng phúc lợi này, không làm thì chính là đồ ngốc.
Bả vai Chung Ngả cứng đờ, cô lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không cần đâu, anh uống nhiều như vậy, nên về nhà nghỉ ngơi cho sớm đi. Em tự đi về được.”
Trầm Bắc không để cho cô nói xong, vừa mới nhấc chân cả người đã lảo đảo. Chung Ngả còn chưa hồi phục tinh thần thì người đàn ông bên cạnh đã nặng nề đổ lên người cô. Cơ thể nhỏ nhắn của cô làm sao chịu được trọng lượng của một người đàn ông to lớn, cô bị anh ép lùi về phía sau mấy bước.
May mà cô phản ứng rất nhanh, vội vàng giữ chặt cánh tay Trầm Bắc, nếu không chắc anh đã ngã dập mặt. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì say xỉn của anh, cảm thấy dở khóc dở cười…
Cuộc chiến so tửu lượng đầy mùi thuốc súng đã kết thúc một cách lãng xẹt như vậy đấy – một người uống say, người kia thì không biết đi đâu mất.
Sau khi mọi người trong đài truyền hình hợp lực khiêng Thọ tinh đã say mèm đi rồi, A Mỹ mới miễn cưỡng nhét một đống tờ một trăm tệ vào tay Chung Ngả, đau lòng nói: “Có thể khiến cho lão đại uống say, nam thần của em quả nhiên lợi hại! Đây là tiền thắng cược của anh ấy, chị đưa cho anh ấy đi.”
“……” Đen tình đỏ bạc, từ xưa đến nay vẫn luôn là như vậy.
Ban nãy Chung Ngả không tham gia cá cược, cô cảm thấy cược ai trong hai người thắng cũng không ổn, cho nên cô im lặng làm một người xem trung lập. Hiện tại mọi người đã về hết, phòng bao vắng tanh, cô nhìn bàn tiệc canh tàn thịt nguội, trong tay cầm một nắm tiền giấy nhăn nhúm, chợt cảm thấy dở khóc dở cười.
Đây là chuyện gì thế này!
Chung Ngả xoa xoa mặt, xua đi hết tạp niệm trong đầu. Sau khi đi một vòng quanh phòng, xác nhận mọi người không để quên đồ, cô mới xách túi lên, chậm rãi rời đi.
Nhưng khi cô vừa mới đi đến cầu thang thì bỗng có một tiếng kêu từ phía sau: “Quý khách, xin chờ một chút!”
Chung Ngả quay đầu đáp lại, liền nhìn thấy một người phục vụ vội vàng chạy tới.
“Làm sao vậy?” Vẻ mặt cô đầy dấu chấm hỏi.
Đối phương thở hổn hển, mặt đỏ tía tai nói: “Bàn của quý khách có một vị khách nam uống say, hiện tại đang nằm trong phòng vệ sinh…”
“…… Không thể nào?!” Da đầu Chung Ngả run lên.
***
Lời tác giả:
Chung muội muội: Nên giải quyết tiểu thịt tươi boss Quý say xỉn này sao đây? Cầu cao nhân vào chỉ giáo.
Giám chế Trầm: Tác giả là mẹ kế, ông đây thua quá oan! Cầu an ủi.