Mỹ An cúi chào mọi người rồi ngồi xuống chỗ của mình theo đúng hướng dẫn từ nhân viên dẫn đường, chỗ cô ngồi chính xác chỉ cách người kia ba người mà thôi.
Cô cố hít một hơi dài, cũng cố tình làm như không nhớ không biết anh ta là ai, phải rồi chỉ cần cô tỏ ra bình thường thì mọi thứ chính là sẽ bình thường mà thôi.
Còn chưa dứt mạch suy nghĩ, đã nghe người trụ trì cuộc họp lên tiếng chào hỏi và giới thiệu các thành phần để mọi người làm quen, bởi vì sẽ cùng nhau làm việc trong một thời gian tương đối dài như thế.
Cô nhìn qua các thành viên để ghi nhớ một lượt tên và chức danh.
Đến phần người phiên dịch chuyên môn chào hỏi, mọi người mới để ý đến họ.
Mỹ An dù nhìn về hướng khác vẫn cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn thẳng vào mình.
Cố gắng hết sức tự nhiên, cô giới thiệu sơ qua về mình rồi lập tức tập trung vào công việc được giao, nhưng oan gia ở chỗ người mà cô phải tiếp xúc thường xuyên và gần nhất lại chính là Thiên Uy.
Anh ta được giao trách nhiệm cùng với trưởng phòng kỹ thuật phụ trách chính trong dự án này.
Đầu óc cô lúc này mới chịu nảy số, thì ra người nhà mà Thiên Hạnh hay nhắc đến chính là anh ta.
Cô tự cười mình thật ngốc, đến hai cái tên gần giống nhau như vậy mà cô lại không để ý.
Vậy thì người mà đám nhân viên suốt ngày nói sợ, mỗi năm bị kiểm tra một lần cũng làm họ nửa tháng không dám ngủ đủ giấc.
Chẳng phải chính là giám đốc danh nghĩa gì đó đi mây về gió, chỉ xuất hiện bất ngờ mà không bao giờ có thông báo trước hay sao?
Anh ta đúng thật lạnh lùng, cô chợt cảm thấy lạnh sống lưng, thầm khấn thần linh tám nghìn lần, anh ta hoặc là không nhớ cô, hoặc là đừng đắc tội gì với anh ta.
Cô cũng phải kiếm tiền, còn phải nuôi con, còn phải sống tiếp mà.
- Hai người phiên dịch, Hồng Bách, Mỹ An chiều nay cùng tôi và thư ký Minh ra sân bay đón khách.
Mỹ An phút chốc ngây người vì bị gọi tên, càng không nghĩ được giọng anh ta lại trầm và dễ nghe đến thế.
Đến khi đồng nghiệp bên cạnh lắc lắc tay cô mới kịp phản ứng mà lắp bắp nói đã hiểu.
Sau khi đón và sắp xếp ổn thoả phòng nghỉ cho năm vị khách Nhật Bản thì trời cũng đã tối, Mỹ An chịu trách nhiệm đi đặt bàn ăn ngay trong nhà hàng của khách sạn.
Một ngày dài cuối cùng cũng dần qua, lại không thấy Thiên Uy để ý hay nhắc gì đến mình, cô thầm thở ra nhẹ nhõm.
Có lẽ anh ta không hề để ý chuyện đó, sớm đã quên từ lâu chỉ có cô là nghĩ đông nghĩ tây, thật xấu hổ.
Nghĩ đoạn Mỹ An xin phép đi vệ sinh, cũng là để gọi điện cho Thiên Hạnh xem đã đón bọn trẻ và cho chúng ăn uống thế nào? Cô vừa yên tâm bước ra hành lang thì đứng hình mất vài giây khi nhìn thấy Thiên Uy đứng ngay đó.
- Anh, anh đợi ai sao? Tôi xin phép vào trước…
Mỹ An còn chưa kịp bước đã bị bàn tay rắn chắc giữ cánh tay cô lại, Thiên Uy vừa rồi có uống chút rượu, lại không biết cố tình hay vô ý ghé sát tai cô nói, làm Mỹ An bị ngợp bởi sức nóng của hơi thở cùng với mùi rượu phả vào, tai cô nhất thời đỏ lựng.
- Cô thực sự không nhớ tôi?
- Anh, đang nói chuyện gì vậy? tôi không hiểu.
Mỹ An cố gắng lấy lại bình tĩnh mà trả lời, đồng thời gỡ tay anh ta ra mà vội vàng bước đi trước.
Trong bàn ăn, các vị khách Nhật rất hài lòng về mọi thứ từ khi đến đây, đặc biệt được gặp một người đã từng ở Nhật lâu như Mỹ An, họ lại có dịp hàn huyên giống như những người bạn cũ.
Quả thật họ đánh giá rất cao về cô, sau này hi vọng được cô làm hướng dẫn viên thăm thú nhiều nới khác ở Việt Nam.
Phía bên kia, Thiên Uy rất im lặng, anh nhìn người con gái duy nhất trên bàn ăn là chính, thi thoảng có đưa ra vài lời góp vui cho câu chuyện.
Những vị khách này lại bị Mỹ An thu hút nên họ chẳng mảy may để ý đến một người đang không được thoải mái ở bện cạnh.
Cứ coi như anh ta ăn uống không hợp khẩu vị đi.
Bữa ăn kết thúc, chỉ có Thiên Uy và Mỹ An ra về, anh đã uống rượu nên gọi taxi.
Anh còn đang định hỏi cô địa chỉ để đưa cô về trước thì đã thấy chiếc xe rất quen đỗ trước mặt, anh nhận ra em trai mình thì cũng hơi bất ngờ, giờ này cậu còn chưa về? Tự nhiên lại chăm chỉ thế? Hay là tới đón anh thì anh cũng đâu có gọi? Nhưng anh còn ngạc nhiên hơn đó là cậu đến đón Mỹ An, lại còn nói anh lên xe cậu tiện đường đưa anh về luôn.
Anh lại cần đi nhờ xe họ sao? Thì ra đúng là loại đàn bà sẵn sàng lên giường với bất kỳ thằng đàn ông nào? Thì ra cô ta đúng là như vậy? Chẳng trách không hề nhớ anh là ai?
Thiên Uy cười khẩy rồi một mạch bước lên taxi, không thèm quay đầu trả lời em trai mình một câu.
Thiên Hạnh cũng không ngạc nhiên, nên cứ vậy mà lái xe đưa Mỹ An về luôn.
Mỹ An không nhịn được mà lên tiếng:
- Anh ta đúng là anh trai ruột của em không đấy?
- Chị biết rồi à? Em định có thời gian sẽ giới thiệu…
- Chị mới biết, mà thấy hai người không giống nhau một chút nào từ ngoại hình đến tính cách, con người gì mà lạnh lùng.
- Hahhaha
Thiên Hạnh nghe được vậy thì cười đến chảy nước mắt.
- Chị của em mà cũng bị doạ sợ sao? Anh ấy bên ngoài như thế thôi chứ là người cực kì ấm áp, đối với em vừa là anh trai lại giống như bạn, cũng có khi như một người cha.
Thật sự luôn bao dung em…
- ờ, nhìn sao cũng thấy không giống…
Hai người chị một câu em một câu không hết mấy chuyện đã đến nhà rồi, mà người nào đó bị nhắc nhiều thì cũng hắt hơi không ngừng.
Thiên Uy về đến nhà tắm rửa tỉnh táo rồi thì nhất định phải gọi em trai để hỏi cho ra chuyện.
Lại chỉ nhận được câu trả lời rằng Mỹ An là một người bạn đặc biệt của cậu.
Anh càng không muốn nghe tiếp, liền quang điện thoại một bên, đến xem con trai thế nào rồi dứt khoát đi ngủ.
Lâu lắm rồi anh lại bị mất ngủ, cũng không phải do suy nghĩ gì nhiều, anh chỉ nghĩ đơn giản rằng mối quan hệ của em trai anh và cô ta chắc chắn không bình thường.
Thì ra người bạn đặc biệt mà nó mất cả mấy tháng trời đi tìm nhà tìm xe giúp, rồi lại một bước giúp cô ta lên vị trí cao như vậy trong khách sạn.
Có lẽ khả năng lăn giường của cô ta đặc biệt lợi hại?!
Không thì vì sao em trai anh lại có thể trở lại thẳng nam, chẳng phải nó và cậu trai kia yêu nhau đến chết đi sống lại, không thể thiếu nhau gì đó, làm anh cũng đau đầu bao nhiêu lâu vì bảo vệ nó.
Bây giờ thì hay rồi… cô ta đúng là lợi hại, thật sự lợi hại…
********--------********.