Buổi tối ấm cúng dơn giản không giống với sinh nhật của xếp bà mà giống như buổi gặp mặt người nhà hơn.
Tại biệt thự của gia đình chủ tịch, người làm cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn, không khí rất tự nhiên và ấm áp.
Mỹ An và hai con đến cùng Gia Bảo với sự hộ tống của Thiên Hạnh.
Uy Vũ biết hôm nay hai em gái sẽ đến ăn cơm thì đã sớm xin ba đến nhà bà trước rồi.
Vừa gặp nhau ba anh em đã tíu tít rồi cùng nhau vào phòng sách.
Hai bé rất thích vẽ tranh, Uy Vũ đã đặc biệt xin ông bà chuẩn bị thêm giá vẽ mini cùng rất nhiều màu sáp để các em thoả sức sáng tạo, lại không lo bị vấy bẩn quần áo như màu nước.
Dưới phòng khách lúc này chỉ còn lại người lớn, qua được phần chào hỏi thì Gia Bảo cũng toát mồ hôi tay.
Chủ tịch Lương đã trở nên hoà hoãn rất nhiều, sau bao nhiêu năm phản đối đôi trẻ, lúc này có thể ngồi cùng bàn uống trà hay ăn cùng một mâm cơm thì với ông cũng đã là phần nào ngầm chấp nhận.
Nghe bà Minh Châu nói Thiên Uy sẽ về cùng bạn, là bạn thân từ nhỏ thì cả nhà cũng đã biết người đó chính là Ngọc Linh.
Cho nên khi họ xuất hiện cũng không làm ảnh hưởng gì đến không khí của gia đình.
Cô vốn là con gái của bạn thân bà Minh Châu, nhưng sau thời gian dài không gặp nên cũng không thể thoải mái vô tư như ngày còn nhỏ nữa.
Ngọc Linh cũng như Thiên Uy đều ngạc nhiên khi Mỹ An cũng có mặt, khi biết đích thân mẹ mình mời đến thì anh đã hiểu bà có bao nhiêu phần quý trọng cô gái này.
Trước nay việc mời nhân viên về nhà dùng cơm đối với gia đình bà chưa từng có tiền lệ.
Vốn nghĩ sẽ có nhiều cơ hội để Thiên Uy và Mỹ An nói chuyện, bà có chút tham lam biết đâu hai người lại hợp nhau.
Thế nhưng khi Ngọc Linh cùng đến bà lại không biết nên vui hay nên buồn, thôi thì dù sao con trẻ hạnh phúc là được.
Là một người phụ nữ từng chải, một người mẹ bà không khó nhận ra sự khó xử của Mỹ An, cùng với sự mạnh dạn của Ngọc Linh.
Chỉ là từ phía con trai bà thì giống như cả thế giới đều không có liên quan vậy? Ba không thể làm gì khác, đành dựa cả vào hai chữ duyên phận mà thôi.
- Nào mọi người cùng tới ăn cơm thôi, hôm nay gia đình đông đủ quả thật quá vui rồi.
Bà Minh Châu nhanh nhẹn sắp chỗ ngồi, cố ý kéo Mỹ An lại gần mình, cũng là tinh ý không muốn cô có cảm giác lạc lõng.
Lúc này bà mới để ý đến bàn tay của Mỹ An.
- Vết sẹo này, sao lại lớn như vậy? Cháu bị sao?
- Là sơ ý bị bỏng thôi ạ, không sao, không sao.
Mỹ An cười trừ cố không muốn nhắc tới, nhưng Ngọc Linh lại không im lặng:
- Là lỗi do cháu ạ, hôm đó đến khách sạn là cháu không tốt khiến cô ấy bị bỏng nước.
- Bị bỏng mà không kịp xử lý sao, phòng y tế cũng ở ngay đó sao lại để tay con bé thành ra thế này? Ông xem, có phải họ làm việc thiếu trách nhiệm...
Bà Minh Châu cầm tay cô mà trong lòng đầy xót xa, như người mẹ nhìn thấy con mình bị tổn thương nên cố đòi lại công bằng.
Mỹ An hết sức giải thích là do cô chủ quan, cô không nghĩ nó lại thành vế sẹo lớn như vậy cho nên mới không xử lý ngay.
Lúc này bà mới thôi không có ý trách phạt nhân viên y tế của khách sạn nữa.
Thiên Uy nhìn vết sẹo lớn trên mu bàn tay cô bất giác trong lồng ngực có cái gì đau nhói, khó chịu đến hai hàng lông mày muốn dính vào nhau.
Rõ ràng nếu lúc ấy anh không lôi cô về phòng họp, không chút giận đùng đùng thì bàn tay cô đã không phải chịu thương tổn như vậy? Nhưng cô vẫn là không trách anh, đúng hơn là không thèm nghĩ rằng anh nên có trách nhiệm.
Ba đứa trẻ sớm đã ăn uống xong lại cùng nhau ra phòng khách chơi, ngoan ngoãn không một chút nào khiến người lớn phải bận tâm.
Mỹ An sau khi xem bọn trẻ ăn trái cây, dặn dò một chút rồi mới quay lại bàn ăn.
Người lớn vừa ăn uống vừa nói chuyện, chủ yếu là chuyện của Thiên Hạnh và Gia Bảo.
Bọn họ chính thức nói cho người lớn trong nhà những gì mình đã chải qua, thời gian ở Nhật được Mỹ An giúp đỡ như thế nào? Cô cũng có ảnh hưởng lớn đến suy nghĩ của bọn họ, rồi cũng nhờ cô mà hai người mới có thể hàn gắn, mới không bỏ lỡ nhau.
Bà Minh Châu hết lòng cảm thán, càng ước giá như mình có một cô con gái như vậy.
Ngọc Linh mới nắm bắt cơ hội, không tiếc lời an ủi bà, bằng không hãy coi cô như con gái của bà, coi cô như người trong nhà để có người chia sẻ tâm sự những chuyện mà đàn ông con trai không thể hiểu được.
Trước khi ra về, Thiên Uy đã đưa cho Mỹ An tuýp thuốc liền sẹo rất nổi tiếng của Nhật.
Anh mang về từ lần trước, thấy tốt nên mua khá nhiều mà người trong nhà lại không dùng đến.
Mỹ An định nói cô cũng có và đang sử dụng, thế nhưng lại không nỡ từ chối, cô nhận coi như giúp anh ta không phải bận tâm về chuyện này nữa.
Mặc dù cô không nghĩ nhiều xem tại sao mình phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác, đặc biệt lại là một người ghét cô như anh ta, thế nhưng vẫn là vô thức suy nghĩ mà thôi.
Tất cả những việc này đều không nằm ngoài tầm mắt của Ngọc Linh, cô chắc chắn rằng giữa hai người kia có điều gì đó không bình thường.
Mỹ An lại là gái đã có chồng, đang một mình nuôi con, cô ta chính là cố gắng tiếp cận Thiên Uy, còn ra sức lấy lòng mẹ của anh.
Ngọc Linh nghĩ vậy cho nên cô cảm thấy mình không thể cứ đứng nhìn.
Cửa nhà họ Lương kia nếu không phải cô thì liệu ai có đủ bản lĩnh cùng tư cách để bước vào.
Và việc tiếp cận mẹ chồng tương lai chính là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô lúc này.
Thiên Uy không sao ngủ được, anh vào phòng sách đọc một chút nhưng đầu óc lại càng trở nên tỉnh táo hơn, giấc ngủ đêm nay dường như ngày càng xa vời.
Sâu chuỗi lại những sự việc liên quan đến Mỹ An anh mới nhận ra mình đã quá hồ đồ.
Cũng không biết vì anh cô ta đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, bây giờ một lời xin lỗi liệu có khiến cô nhìn mặt anh lấy một cái.
Cơ bản anh không có cơ hội, việc tránh anh so với tránh vi rút có khi Mỹ An còn làm triệt để hơn.
Ngày hôm sau Thiên Uy mang theo vẻ mặt thiếu ngủ đến công ty, Giám đốc thiết kế là chức danh mới của anh sau khi việc trao đổi kỹ thuật với Công ty Nhật bản hoàn thành.
Anh nhận được thông báo sẽ tiếp nhận nhân viên mới nhưng đến hồ sơ cá nhân của người ta anh cũng lười ngó qua, nam hay nữa cũng không muốn quan tâm.
- Xin chào giám đốc, tôi là nhân viên mới, từ nay xin được chỉ bảo ạ.
Ngôn Tình Tổng Tài
- Là em sao Ngọc Linh.
Đến đây cũng không nói trước với anh một tiếng.
- Anh bất ngờ sao? Vì chưa xem qua hồ sơ của em?
- Bây giờ sẽ xem
- …
********--------********.