Buổi tối hôm nay Thiên Uy bận việc riêng, Hồng Bách lại xin về sớm từ trước nên anh không còn cách nào đành yêu cầu An Nhiên đi ăn cùng những người Nhật kia.
Cô đương nhiên không từ chối, còn nhóm người Nhật thì vui ra mặt.
Thiên Uy đi đón con trai ở trường về thì hai ba con ghé vào siêu thị mua đồ chuẩn bị cho việc đi thăm mộ của vợ anh vào ngày mai.
Mọi năm bác giúp việc đều chuẩn bị cho anh những thứ này, chỉ có hoa là Thiên Uy tự mình mua.
Thế nhưng năm nay bác ấy lại xin nghỉ vì nhà có việc gấp vào đúng ngày hôm nay, thành ra tự anh sẽ phải làm mọi việc.
Vợ của anh mất ngay khi sinh con trai, lúc đó anh đã rất suy sụp, thật may có Uy Vũ làm động lực cho anh đứng dậy, mạnh mẽ để con trai không phải chịu thêm nhiều thiệt thòi.
Vậy mà cũng đã được mười năm rồi, cảm giác đau thương dằn vặt đã không còn nữa, nhưng trái tim anh cũng theo đó mà nguội lạnh.
Không thể đón nhận được một ai khác, càng không muốn có người làm xáo trộn cuộc sống của ba con anh.
Thiên Uy chưa một lần nghĩ đến việc đi thêm bước nữa, cho đến khi gặp Mỹ An, cái cảm giác muốn được bảo vệ người ta đôi khi làm anh giật mình.
Một thoáng nào đó thoảng qua trong suy nghĩ, anh còn cho rằng người này có thể làm mẹ của con anh.
Thế nhưng thực tế lại đúng là một gáo nước lạnh dội thẳng khiến anh tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Bây giờ anh càng nhận ra cô ta không có gì tốt đẹp cả, có lẽ chỉ là sự đồng cảm vì hai người cùng cô đơn, cùng cảnh nuôi con một mình.
Chứ thực ra với cô ta anh cũng chỉ là một trong vô vàn những người đàn ông khác mà thôi.
Hai ba con đang ăn cơm, Uy Vũ như nghĩ ra điều gì mà mắt sáng lên:
- Ba ơi, hôm qua ở nhà ông bà nội con gặp hai em gái rất xinh, lại ngoan ơi là ngoan.
- Nhà ông bà nội lấy đâu ra hai em gái cho con được vậy?
- Thật mà ba, là con của bạn chú Hạnh đó.
Hai em ấy giống y như nhau luôn, dễ thương lắm ạ.
- Vậy sao?
- Vâng, con cũng muốn có em thật đấy.
- … Vậy để ba sinh em cho con.
- Con mười tuổi rồi ba còn muốn lừa con a
Hai ba con nhìn nhau cười, đến khi cậu bé bị ba mắng vì đang ăn cơm lại còn làm trò cười thì Uy Vũ mới tiếc nuối mà im lặng tiếp tục dùng bữa, cậu bé không biết rằng tâm trí của ba cậu cũng đã bay đi tận đâu rồi.
Đối với con trai mình thực ra Thiên Uy luôn dùng cách rất người lớn để nói chuyện với con.
Mọi thứ anh đều cho con trai quyền lựa chọn, quyết định và tất nhiên phải chịu trách nhiệm về việc đó.
Anh thường đưa ra gọi ý trong khuôn khổ của mình và để thằng bé tự suy nghĩ thêm, cũng không ít lần Uy Vũ nhận được những bài học nhớ đời.
Nhưng cũng vì vậy mà con rất sớm tự lập, rất nhanh nhạy, cũng như hiểu chuyện.
Thiên Uy thực ra đã nghĩ được hai em bé dễ thương mà con mình nhắc đến là ai.
Anh chỉ không nghĩ rằng mối quan hệ của Mỹ An và Thiên Hạnh lại phát triển đến mức đó.
Cậu đã đưa con gái của người yêu về nhà nhờ ba mẹ chăm sóc giúp thì chắc chắn giữa bọn họ không phải chỉ là chuyện qua đường.
Chỉ có điều anh lo là em trai anh có thực hiểu cô ta không? hay rút cuộc cũng chỉ là bị lợi dụng đến hết giá trị thì bị vứt bỏ.?
Anh nghĩ đi nghĩ lại không hiểu sao có chút không yên tâm, anh vì phải về với con trai mình mà quên mất Mỹ An cũng có hai cô con gái phải chăm sóc.
Mà cũng có khi giờ này người thay cô chăm bọn trẻ lại là em trai hay ba mẹ anh cũng nên.
Suy nghĩ miên man không hiểu sao anh lại bấm số gọi cho Thiên Hạnh.
- Uhm…, à..
hôm nay Mỹ An, cô ta phải đi ăn cùng mấy người Nhật kia…
- À, em biết ạ.
Có chuyện gì anh?
Thiên Uy vậy mà lại không nghĩ tới mối quan hệ của họ theo như nhận định của anh là đang ở mức nào rồi mà chuyện này còn cần anh thông báo chứ.
Có chút gượng gạo nhưng anh cũng không để em trai mình cười trê được.
- Không có, chỉ là nghĩ đến hai đứa bé, anh hơi áy náy.
- À, không sao đâu ạ.
Em giúp chị ấy tìm thím giúp việc lúc trước ở nhà mình về chăm bọn trẻ rồi.
- Đúng là chu đáo thật…
- Anh khen em sao? Em trai anh mà.
- Uhm, … Thôi anh bận rồi.
- …
Anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Càng nghĩ lại càng thấy mình không bình thường.
Không thể để cho tình trạng này làm ảnh hưởng cuộc sống của mình, Thiên Uy một lần nữa dứt khoát vứt hết ra sau đầu.
Thế nhưng người tính không bằng ý trời, không lâu sau đó anh nhận được điện thoại của Thiên Hạnh nói anh mau đến đón Mỹ An, cậu hiện tại đang ở xa, nếu về cũng là quá muộn.
Có vẻ cô đã bị chuốc rượu đến mất tỉnh táo rồi.
Thiên Uy miễn cưỡng đồng ý, dù sao hiện tại cô ta vẫn là nhân viên của anh.
Không nên để xảy ra mấy chuyện không hay.
Anh mang bé Uy Vũ qua nhà bố mẹ rồi nhanh chóng đến nơi ăn tối của Mỹ An.
Cô thực sự đang cố gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng để đối phó với những người đàn ông trên bàn rượu, thật sự không dễ dàng.
Mỹ An vốn dĩ không uống, nhưng từ đầu đến cuối đều từ chối lại thấy mình có phần thất lễ, cô đành uống một chút làm hài lòng bọn họ.
Không ngờ được một họ lại muốn hai, lần lượt ép cô uống thêm.
Đến người cuối cùng cô đã thấy trước mắt là cả một nhóm đến hơn chục người chứ không phải năm người như lúc đầu.
Loạng choạng vào nhà vệ sinh gọi điện cho Thiên Hạnh và rửa mặt cho tỉnh táo.
Nhưng khi quay ra cô đã gần như không còn ý thức mà nằm ngục ngay xuống bàn.
Cho nên lúc Thiên Uy đến, đập vào mắt anh chính là cảnh tượng một hai người đàn ông Nhật kia đang vuốt ve mái tóc rối loạn của cô, tên khác thì cầm tay cô mà vỗ vỗ.
Nếu như đây không phải là nhà hàng ăn có lẽ họ đã cùng cô ta làm ra những chuyện gì rồi.
Thiên Uy không giấu được lửa giận đùng đùng trong người, anh cố gắng kiếm chế lắm mới không đập cho mỗi tên háo sắc kia một trận nhừ tử.
Nhưng cũng không nhiều lời mà trực tiếp bế con người đang mềm nhũn kia ra xe.
Mấy người đàn ông khi nhận ra người đến là Thiên Uy thì cũng không có thái độ gì quá đáng, có chăng chỉ là tự thấy tiếc trong lòng mà thôi.
Hơn nữa dù sao vẫn là còn cùng nhau làm việc, họ căn bản không có ý nghĩ dám làm tới với Mỹ An, chỉ là tranh thủ ngắm người đẹp một chút cũng xem như không mất mát gì của chủ nhà.
Thiên Uy sau khi để được người an ổn trên xe mới quay lại nói vài câu khách sáo với mấy vị khách quý.
Phần vì tiếng Nhật của anh vô cùng hạn chế, phần nữa là vì nếu nhìn bọn họ lâu anh sợ mình sẽ không bỏ đi được cái suy nghĩ muốn đánh người.
Cuối cùng cũng theo địa chỉ mà Thiên Hạnh cho để đưa người về.
Nhà cô ở vậy mà lại không xa khách sạn nhà anh bao nhiêu lắm, đích thị là nhờ sự tính toán của em trai anh mà.
Thiên Uy ấn chuông vài lần mới thấy cửa mở, dì giúp việc nhìn anh bế Mỹ An trên tay thì nhất thời không biết phải nói gì? Thật may Thiên Uy cũng không để ý, anh chỉ hỏi phòng cô ở đâu để trược tiếp đưa người vào.
Hai bé con đang chơi ở phòng khách, nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng này cũng bị doạ sợ một phen.
Không biết có phải vì là sinh đôi nên hai chị em cái gì cũng đồng điệu hay không mà hai đứa bỗng khóc lớn chạy theo xem mẹ chúng bị làm sao?
Dì giúp việc cũng không thể dỗ cho chúng nín được.
Hai đứa nhất nhất ôm chân Thiên Uy mà tra hỏi:
- Bác đã làm gì mẹ con? Sao mẹ lại ngất đi thế ạ? Mẹ con có sao không? Bác mau gọi mẹ tỉnh dây?....!mẹ… mẹ ơi…
Thiên Uy nghe mà muốn tiền đình luôn được, thì ra con gái đều ưa nhẹ nhàng, lại vô cùng mềm yếu như thế này.
Anh thầm cảm ôn trời phật vì mình chỉ có con trai, dù sao nó cũng dễ nói chuyện hơn.
Anh cũng không biết làm sao, thôi thì cứ cố nhẹ nhàng hết mức có thể.
- Hai con ngoan, không khóc nữa nghe bác nói có được không?
- Con không chịu, không chịu…
- Được được, vậy khóc thêm một chút nữa, mệt rồi thì nghỉ nghe bác nói có được hay không?
- …
Cả hai đứa tức thì gật đầu như giã tỏi, tuy nước mắt vẫn chưa được khoá van nhưng mà âm thanh thì đã giảm hẳn về mức im lặng rồi.
- Ngoan lắm, ngoan lắm.
Mẹ các con chỉ là đang ngủ thôi, do có uống một chút rượu.
Một chút xíu thôi, thật sự chỉ có một chút… cho nên bây giờ cần được yên tĩnh, ngủ một giấc sáng mai sẽ dậy.
Có hiểu không nào?
Thiên Uy vừa nói vừa đưa ngón tay miêu tả thực sự đã thuyết phục được hai bạn nhỏ.
Hai đứa nhỏ nghe như rất hiểu chuyện nên đã hết sức phối hợp, chúng ngó đầu vào nhìn mẹ mình thêm một lần, coi như đã yên tâm nên đều vui vẻ mà đóng cửa để cho mẹ ngủ ngon hơn.
Dì Nhung giúp việc lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, bà quay ra hỏi chuyện Thiên Uy.
- Lâu lắm rồi không gặp cậu, cậu dạo này thế nào?
- Dì à, cháu vẫn vậy thôi ạ.
Sao lúc trước dì nói về quên chăm cháu nội mà, mẹ cháu đã buồn mãi đấy.
- ờ, lúc đó nhà không có ai, dì đành xin bà chủ cho nghỉ.
Cũng hia năm rồi, cháu cũng đi học rồi, dì lại rảnh.
Đúng lúc vô tình gặp lại Thiên Hạnh, cậu ấy nói đang cần người trông trẻ… dì đã đồng ý đến đây.
- Vâng ạ…
Thiên Uy còn chưa nói hết câu, lại bị hai bạn nhỏ cắt ngang.
- Bà ơi bà, chúng cháu cũng biết bác ấy…
Dì Nhung có vẻ ngạc nhiên, nhưng nghĩ nghĩ lại một chút thì mối quan hệ thân thiết của cô chủ với Thiên Hạnh cũng giải thích phần nào việc Thiên Uy cũng quen biết cô.
Bà không làm mất nhiều thời gian của cậu, lại vừa nghe tiếng Mỹ An trong phòng đang nôn ói loạn, thì vội vàng đi lấy chậu lấy khăn mà chạy vào phòng cô.
Hai đứa trẻ ngơ ngác, nhưng đã được Thiên Uy phân tán sự tập trung của chúng vào việc khác.
- Hai đứa đã buồn ngủ chưa? Phòng của các con là phòng này hả? Bác đưa hai đứa đi ngủ nhé.
Thiên Uy chỉ vào phòng phía sau mình, nhưng hai đứa bé lập tức lắc đầu phản đối:
- Không ạ, phòng của tụi con ở bên này, gần đây chúng con ngủ cùng bà Nhung ạ.
Đó là phòng của các chú đẹp trai.
- Các chú đẹp trai?.
ngôn tình ngược
- Vâng ạ, các chú thi thoảng sẽ ngủ lại ở đó ạ.
- …
Trong đầu Thiên Uy là một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao? Anh không ngờ cô ta còn ngang nhiên đưa người lạ về nhà ngủ lại, không sợ ảnh hưởng đến nhận thức và tâm hồn của bọn trẻ hay sao? Thật sự không thể chấp nhận mà.
Anh không biết mình vì cái gì lại phải có mặt ở đây để rồi lại mang theo một cục tức to đùng mà ra về như thế?!
*******--------********.