Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 96: Chương 96






Edit: Daisy
Tại một đảo nhỏ không biết tên ở Pháp.
Nơi này là sản nghiệp mà Văn Gia Hứa lén mua, đừng nói đến người ngoài mà ngay cả người trong gia tộc Tạp Bội cũng không biết.

Hai năm trước Văn Gia Hứa ngẫu nhiên đi ngang qua hòn đảo nhỏ này, cảm thấy thú vị nên liền mua, sau đó chính mình quy hoạch lại rồi cho người ngoài đến tu sửa lại một lần.
Bất quá đây là lần đầu tiên anh ta lên đảo nhỏ này sau khi tu sửa xong.
Mấy năm nay, Văn Gia Hứa thật sự rất bận, vội vàng làm ra thành tích trong giới thiết kế, bận thu thập những người trong gia tộc Tạp Bội, còn có.....bận đoạt đi những thế lực từ trên tay lão gia chủ.
Căn bản không có thời gian đến xem đảo nhỏ của mình.
Lần này nếu không phải vì Ôn Nhuyễn thì anh ta cũng sẽ không tới đây.
Một lần nữa tu sửa đảo nhỏ, bốn phía đều là nước xanh mây trắng, ở giữa là tóa biệt thự, ở xung quanh còn trồng không ít cây dừa.
Bờ cát, trời xanh, mây trắng......
Nơi này giống như một ranh giới phân cách với thế giới bên ngoài, không có một chút phân tranh.
Bất quá nơi này cũng chính xác coi như ngăn cách với thế giới bên ngoài,diendan lúc trước sau khi Ôn Nhuyễn cùng Văn Gia Hứa xuống máy bay thì trực tiếp ngồi trực thăng tới đây, bốn phía hòn đảo này không có du thuyền, trừ phi có người đi khỏi bằng trực thăng nếu không thì căn bản không rời khỏi được.
Mà người trên hòn đảo này cũng rất xuất quỷ nhập thần.
Ôn Nhuyễn ở chỗ này đã bốn ngày, mỗi ngày đều có người chuẩn bị thức ăn, quét dọn vệ sinh, nhưng một bóng người cũng không nhìn thấy, ngay cả người tài xế họ Trương đưa bọn họ tới đây xong cũng biến mất ——
Ban đầu lúc vừa đến hòn đảo này, Ôn Nhuyễn vẫn rất vui vẻ.
Nơi này cái gì cũng có, lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, thật là một nơi rất thích hợp để nghỉ phép, thả lỏng, nhưng thời gian lâu thì......! Cái loại vui vẻ này dần dần biến thành cảm xúc khác.
Di động thì ở trong tay Văn Gia Hứa.
Biệt thự lại không có thiết bị nào để liên hệ với bên ngoài, cô cũng không biết hiện tại bên ngoài như thế nào.

Hoặc cũng có thể nói......
Ôn Nhuyễn không biết Lâm Thanh Hàn thế nào.
Cô rời đi nhiều ngày như vậy nhưng không nói một lời nào, không biết Lâm Thanh Hàn sẽ có phản ứng gì? lo lắng? sốt ruột? hoặc là...!không có một chút phản ứng?Ôn Nhuyễn không biết, cô chỉ biết hiện tại trong tâm trí của mình tất cả đều là hình ảnh của anh, càng không muốn quan tâm thì lại nhớ càng nhiều.
Loại cảm xúc này làm cả người Ôn Nhuyễn đứng ngồi không yên.
Muốn lấy lại di động của mình để nhìn xem......
Muốn nhìn xem......
Trong lòng Ôn Nhuyễn lặng lẽ làm ra quyết định này mới cảm thấy thoải mái một chút, không biết Văn Gia Hứa hiện tại đang ở đâu, Ôn Nhuyễn tính đi ra ngoài tìm anh ta.
Mấy ngày nay, cô cùng Văn Gia Hứa tuy rằng ở cùng một căn biệt thự, nhưng ngày thường ngoại trừ những lúc cần thiết thì Văn Gia Hứa mới xuất hiện ăn cơm hay tản bộ với cô.
Còn những lúc khác.
Hai người đều tách nhau ra.
Ôn Nhuyễn cũng không biết Văn Gia Hứa đang bận việc gì, nhưng nghĩ đến show diễn thời trang sắp bắt đầu, chắc là anh ta đang chuẩn bị việc này.....!đợi chút nữa gặp thì sẽ nói với anh ta một tiếng, sớm rời khỏi nơi này, show diễn cũng sắp bắt đầu rồi.
Tâm tình Ôn Nhuyễn đã thả lỏng cũng không sai biệt lắm.
Nhưng việc chính yếu là cô không hy vọng Văn Gia Hứa vì cô mà lãng phí thời gian.
***
Văn Gia Hứa đang ở trong thư phòng của mình.
Anh ta mang một mắt kính gọng vàng, ngón tay chống lên trán, giấu ở phía dưới mắt kính là bàn máy tính ở đối diện......Màn hinh to rộng chia thành nhiều khung ảnh, hiển nhiên đây chính là hình ảnh của bốn phía trên hòn đảo và biệt thự.
Mà lúc này ánh mắt của anh ta đối điện với khung hình ở phòng ngủ của Ôn Nhuyễn khi cô vừa mới rời đi.
Bên cạnh là lão Trương mặc âu phục màu đen đang báo cáo, “Từ sau khi Ôn tiểu thư rời khỏi, Lâm Thanh Hàn sắp phát điên rồi, mấy ngày nay, cậu ta vẫn luôn cho người tìm tung tích của ngài và Ôn tiểu thư, tôi lo lắng rằng cậu ta rất mau sẽ......”
Trộm nhìn thoáng qua Văn Gia Hứa, thấy thần sắc anh ta không thay đổi, mới nhẹ giọng bổ sung “Liền sẽ tìm nơi này.”

Văn Gia Hứa nhìn Ôn Nhuyễn trên màn hình, cô hẳn là đang tìm mình, lại nhớ tới biểu tình ở trong phòng khi nãy của Ôn Nhuyễn, nôn nóng, lo lắng......!Một loạt biểu tình rắc rối phức tạp, rất dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô.
Ánh mắt hướng lên cái di động nằm ở trên bàn.
Mấy trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn......
Tất cả đều đến từ Lâm Thanh Hàn.
Trong mắt hiện lên vài đạo biểu tình tàn nhẫn, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn thì lại không hề thay đổi, anh ta nhắm mắt lại giấu đi những mạch nước ngầm đó, rồi sau đó.....!ngón tay thon dài nhẹ gõ trên mặt bàn, giọng điệu nhàn nhạt mà nói “Cho người bên dưới chuẩn bị sẵn sàng.”
“VÂNG.”
Lão Trương nhẹ nhàng lên tiếng, ông ta nhìn vào Văn Gia Hứa đang nhắm mắt hình như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nghĩ tới tính tình cùng tác phong của cậu chủ mình....!Môi giật giật vài cái rồi im lặng.
Lão Trương đi rồi.
Văn Gia Hứa vẫn không mở mắt, anh ta cứ như vậy mà gõ lên mặt bàn, không biết qua bao lâu thì anh ta mới mở mắt ra, ngón tay đẩy nhẹ mắt kính, nhìn vào tấm gương ở không xa, xác định biểu tình trên mặt đã như bình thường.
Văn Gia Hứa mới đứng dậy cầm di động đi xuống dưới lầu.
Lúc đi anh ta cố ý đem những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều xóa hết, sau đó lại tắt nguồn di động.
Ôn Nhuyễn vừa đến dưới lầu thì nghe được tiếng bước chân truyền đến từ phía sau nên vội quay đầu lại, nhìn thấy Văn Gia Hứa xuất hiện, cô nở một nụ cười, đôi mắt sáng lên “Anh Gia Hứa.”
Văn Gia Hứa cười gật đầu với cô, giọng điệu ôn nhu nói: “Nhìn thấy anh vui vẻ đến vậy sao?”
Văn Gia Hứa ngày thường rất ít khi mặc âu phục chứ đừng nói là đang nghỉ phép như bây giờ, vẫn như cũ mặc một bộ đồ thoải mái, áo thun T shirt, quần dài, lúc này một tay đút vào túi quần, đứng ở trên thang cuốn mà nhìn Ôn Nhuyễn cười đang bước về phía anh ta.
“Em tưởng anh đang ở bên ngoài.” Ôn Nhuyễn cười nói một câu như vậy, bước chân rất mau đến trước mặt Văn Gia Hứa, lúc này trong lòng cô lại có chút do dự.
Cô không biết......
Nên mở miệng với Văn Gia Hứa như thế nào mới phải.
Lúc trước khi đem điện thoại giao cho Văn Gia Hứa, diendan cô còn đồng ý sẽ nghỉ ngơi mấy ngày này cho thật tốt, cái gì cũng không nghĩ, chở đến khi show thời trang bắt đầu sẽ nhận lại di động, nhưng lúc này.....!show thời trang còn chưa bắt đầu mà cô đã vội vã muốn lấy lại điện thoại.
Trong lúc cô còn đang do dự và khó xử.

Văn Gia Hứa giống như biết Ôn Nhuyễn đang suy nghĩ gì nên đem điện thoại đến trước mặt Ôn Nhuyễn.
Này......
Ôn Nhuyễn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc mà nhìn Văn Gia Hứa.
Không đợi Ôn Nhuyễn mở miệng, Văn Gia Hứa liền nhìn cô cười nói: “Em cũng vài ngày không liên hệ với bên ngoài rồi, mở máy lên nhìn xem chút đi.” Nắm tay Ôn Nhuyễn, đem điện thoại đưa tới trên tay cô, sau đó cười nói, “Em xem trước đi anh đi nhà ăn.”
Liền dễ dàng như vậy mà lấy lại điện thoại của mình.
Ôn Nhuyễn vừa kinh ngạc, lại kinh hỉ, con tim phanh phanh phanh mà nhảy lên, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút run rẩy......!Ôn Nhuyễn cúi đầu, vội mở nguồn, trong thời gian chờ máy khởi động, trong lòng Ôn Nhuyễn nghĩ đến vô số tình huống sau khi khởi động máy xong.
Tuy rằng ngày đó cùng với Lâm Thanh Hàn chia nhau ra trong không vui.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này cô đối Lâm Thanh Hàn không thể nào đáp lại được......
Nhưng cảm xúc nói cho Ôn Nhuyễn biết là cô đang hy vọng Lâm Thanh Hàn sẽ liên hệ với mình.
Cùng với tiếng nhắc nhở cuối cùng vang lên, di động rốt cuộc khởi động xong, trên màn hình hiện ra không ít cuộc gọi nhỡ, Kỷ Hề, Nacy, Tiểu Mạch, ngay cả Chúc Nguyệt cùng Kỷ Duyên đều có......!Nhưng cố tình, không có Lâm Thanh Hàn.
Khuôn mặt thoáng chốc trắng lại.
Giống như không tin vào kết quả này, ngón tay Ôn Nhuyễn run run, hô hấp dồn dập, mở ra danh sách cuộc gọi, kiểm tra một lúc lâu nhưng trong nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy thật sự không có Lâm Thanh Hàn, tin nhắn cũng vậy......
Vừa rồi có bao nhiêu kích động.
Hiện tại Ôn Nhuyễn liền cảm thấy có bao nhiêu mất mát, trái tim cũng trở nên ảm đạm, ánh mắt sáng ngời cũng tối tăm.
Là rốt cuộc không muốn liên hệ với mình?
Mệt mỏi? Mệt mỏi? Hay là do cô không từ mà biệt nên tức giận?
Ôn Nhuyễn không biết.
Ôn Nhuyễn chỉ biết hiện tại đầu óc và thâm tâm của mình đều rất lộn xộn, trống rỗng, xoắn lại như sợi dây thừng không cách nào gỡ ra được......! Màn hình rốt cuộc tắt đi, Ôn Nhuyễn có thể nhìn thấy hình bóng mình thông qua màn hình.
Không có một chút sức sống, giống như vừa gặp đả kích rất lớn.
Văn Gia Hứa đoán thời gian, ở trong phòng bếp gọi một tiếng, “Nhuyễn Nhuyễn, trưa hôm nay muốn ăn bò bít tết hay là mỳ ý?”
Nghe thấy giọng nói.
Ôn Nhuyễn cũng thu lại suy nghĩ của mình, rốt cuộc cũng không phải là trước kia, tuy rằng trong lòng rối như một mối tơ vò, nhưng cũng không đến mức làm cô vẫn luôn thấy khó chịu, bất quá......!tâm tình không tốt là chuyện nhất định.

Nàng cầm di động đi qua, đem điện thoại đặt lên trên bàn, sau đó trả lời Văn Gia Hứa.
“......!Em còn chưa đói, anh Gia Hứa anh cứ ăn trước đi.”
“En đi ngủ chút.”
Nói xong.
Ôn Nhuyễn liền lên lầu.
Văn Gia Hứa nhìn bóng dáng Ôn Nhuyễn, không ngăn trở, chỉ dựa vào khung cửa nhìn cô, nhìn cô đặt di động lên bàn cùng với bóng dáng rõ ràng có chút suy sụp, môi mỏng nhẹ nhấp, ánh mắt cũng hiện ra một chút cảm xúc hắc ám không rõ.
Ôn Nhuyễn vốn dĩ chỉ muốn ở một mình, không nghĩ tới vừa nằm lên giường thì ngủ thật.
Chờ khi Ôn Nhuyễn tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là màn đêm, cô mở đèn đầu giường lên, nhìn thoáng qua thời gian thì đã là 6 giờ......!Yết hầu có chút khô khốc, bụng cũng có chút đói, vừa mới mang giày vào, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Văn Gia Hứa.
“Nhuyễn Nhuyễn, ăn cơm chiều.”
“Dạ.” Ôn Nhuyễn đáp, “Em ra liền.”
Lúc ra cửa, cô nhìn vào gương, phát hiện ra sự suy sụp của lúc trưa đã biến mất, lại xoa xoa mặt, vươn ngón tay vẽ lên trên hình bóng của mình trên gương một nụ cười rồi mới bước ra ngoài.
Nếu Lâm Thanh Hàn cứ như vậy mà từ bỏ thì cũng không có vấn đề gì.
Giữa bọn họ còn quá nhiều gút mắc, từ bỏ cũng tốt....!từ bỏ, cô cũng sẽ không suy nghĩ miên man nữa.
Ôn Nhuyễn vốn dĩ cho rằng đến dưới lầu sẽ nhìn thấy một bàn thức ăn, không nghĩ tới hôm này là một bàn trống rỗng không có gì cả, có chút kinh ngạc mà nhìn Văn Gia Hứa,diendan không đợi Ôn Nhuyễn lên tiếng, thì người đàn ông đang ngồi xem báo đã nâng mặt lên hướng cô cười mà nói: “Anh cho người chuẩn bị bữa tối ở bờ biển.”
Buông báo ra, anh ta đứng dậy, “Đi thôi.”
Ôn Nhuyễn không ngại ăn cơm ở đâu, nên sau khi nghe thấy thì cũng chỉ ngoan ngoãn mà lên tiếng “Dạ”, cô đi theo Văn Gia Hứa ra bên ngoài đi về hướng bãi biển, cô đã đi không biết bao nhiêu lần nên rất quen thuộc.
Bất quá hôm nay hiển nhiên có chút bất đồng.
Bất luận là trên đường hay là trên bãi biển ở phía xa đều bố trí rất lãng mạn, dọc theo con đường là những ánh đèn hình ngôi sao nhỏ, chợt sáng rồi chợt tắt, giống như ngàn vạn vì sao rơi xuống.
Mà chờ khi Ôn Nhuyễn đi theo Văn Gia Hứa đến bờ cát, nhìn thấy bàn ăn thì bước chân không tự chủ mà ngừng lại.
Trên bàn có hoa tươi, giá cắm nến......
Tất nhiên là bữa tối dưới ánh nến mà chỉ giữa người yêu nhau mới dùng..