Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 88: Chương 88






【 Văn Gia Hứa v: Nghe nói có người đang nghi ngờ nhà thiết kế của tôi? @ Ôn Nhuyễn v】
......
Văn Gia Hứa.
Người sáng lập tập đoàn Q&K.
Anh ta chưa từng lộ mặt ra trước công chúng, ngay cả Weibo cũng chỉ có vài bài post ít ỏi, đối rất nhiều người mà nói thì cái tên này cũng không quen thuộc, nhưng có cái danh treo người sáng lập tập đoàn Q&K như vậy, tuyệt đối là làm cho người khác chấn động.
Q&K làm một nhãn hiệu xa xỉ, xem như là nhân tài mới xuất hiện.
Bất quá chỉ trong vòng ba năm, liền thành lập thị trường của mình ở Châu Âu và Trung Quốc.
Mà danh tiếng nhà thiết kế trong ngành sản xuất thì cái tên Văn Gia Hứa xem nhu quen thuộc.
Truyền thuyết.
Anh ta còn rất trẻ, rất soái, bối cảnh còn rất cường đại, quan trọng nhất chính là phong cách thiết kế của anh ta rất độc đáo.
Hiện tại ——
Lấy thân phận là người sáng lập tập đoàn Q&K của anh ta, tự mình lên tiếng, làm cho một đám người vừa rồi còn đang sôi nổi trách cứ Ôn Nhuyễn lúc này trầm mặc.
Cho nên?
Nhà thiết kế của tôi = nhà thiết kế Q&K?
Ôn Nhuyễn thật sự là nhà thiết kế của tập đoàn Q&K?! cái này không phải nói giỡn chứ?!
Vừa rồi một đám người còn ngao ngao mắng lúc này trầm mặc,quần chúng ăn dưa cũng trầm mặc, ngay cả các fans đang phản hắc cho Ôn Nhuyễn cũng......! trầm mặc.
Chuyện này rốt cuộc là cái quỷ gì?
Không phải nói là vì bộ phim mới mà cố ý làm ra sao? Như thế nào lại đem người sáng lập thần bí trong truyền thuyết lên tiếng? Lên tiếng còn chưa tính, thế mà lại khẳng định thân phận nhà thiết kế của Ôn Nhuyễn.
Tin tức này quá mức chấn động, mọi người trong chốc lát tiêu hóa không nổi, có một số người sôi nổi suy đoán người sáng lập tập đoàn Q&K......!Có phải hay không bị người ta trộm tài khoản?
Nhưng rất mau, bọn họ liền phủ định chính mình suy đoán.
Chỉ một lúc sau trên Weibo chính thức của Q&K cũng lên tiếng, hơn nữa còn đặc biệt dùng ngôn từ khôi hài trêu chọc @ Ôn Nhuyễn v, 【 cho nên nhà thiết kế đại nhân, quý kế tiếp ngài tính chừng nào gửi bản thiết kế?! Chỉ muốn kiếm chén cơm mà ngài lại không cho, em liền phải công khai thúc giục thôi! Ngao ngao kêu.jpg】
OK.
Thực tốt.
Lần này ngay cả một đám người đang vốn nghi ngờ lúc này hoàn toàn trầm mặc.
Là thật sự.
Không có bị trộm tài khoản.
Ôn Nhuyễn thật sự la nhà thiết kế của Q&K.
Đầu bên kia điện thoại Tiểu Mạch còn đang sung sướng mãnh liệt mà hét lên, “A a a, chuyện này cũng quá sung sướng, em vừa rồi còn cùng chị Nacy đau đầu làm sao để xử lý chuyện này, không nghĩ tới —— a a a, chị Nhuyễn Nhuyễn, chị là tiên nữ hạ phàm à? Chị thế nhưng thật sự là nhà thiết kế của Q&K, sao cái nào cũng là chị hết vậy aaaa?!”
Tốt nghiệp đại học A.

Đứng đầu chuyên ngành.
Học sinh của giáo thụ Từ Hoằng.
Biết vẽ tranh, biết đủ loại ngôn ngữ, ở giới giải trí cũng là một đường hút fans, hiện tại lại lộ ra một thân phận khác ——nhà thiết kế thần bí của tập đoàn Q&K.
fine.
Chuyện này nếu không phải tự mình trải qua, Tiểu Mạch phải cho rằng chính mình đang ở trong tiểu thuyết mà gặp phải mấy thể loại luôn bị vả mặt trước hào quang của nữ chính, chứ không sao cứ mỗi lần đụng chuyện đều có thể gặp dữ lóa lành.
Phi phi phi.
Cái này không tính là gặp dữ hóa lành, cái này tuyệt đối là ngược gió lật bàn!
Vừa rồi cái miệng nhỏ còn đang mắng chửi một đám người hiện tại cười sung sướng, Tiểu Mạch ỷ vào không ai nhìn thấy nên trực tiếp đem chân gác lên trên bàn, báo cáo với Ôn Nhuyễn, “Vừa rồi mấy nhà thiết kế mất não kia kêu gào lợi hại nhất đều đã xóa bài trên Weibo, con tag tên chị vào để xin lỗi đó.”
“Để cho bọn họ kêu, hiện tại mất mặt, chính chủ tự mình lên tiếng.”
“Còn có mấy anti-fan, hừ, để cho bọn họ nhìn xem cái gì gọi là chân chính vả mặt!”
Ôn Nhuyễn rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại sau chuyện Văn Gia Hứa ra mặt dùm mình, nghe vậy, cũng chỉ cười cười, “Cũng không trách bọn họ, trong giới này vốn dĩ đã khó, bọn họ cũng không biết thân phận của chị.”
Ôn Nhuyễn cũng là người trong giới thiết kế nên biết sự khó xử của nhà thiết kế.
Nếu cô là bọn họ, nhìn thấy một người không liên quan gi đến thiết kế lại khoác lên một cái danh nhà thiết kế, đoán chừng cũng sẽ tức giận.
Tiểu Mạch cũng chỉ là ngoài miệng cậy mạnh.
So với những nhà thiết kế đó và anti-fan, thì lập trường của những người trong giới mới là phiền nhất.
Cho nên Tiểu Mạch nhẹ giọng nói vài câu rồi không nói nữa, còn muốn đi báo cáo kết quả với bên nhóm của Nacy, nói thêm vài câu với Ôn Nhuyễn rồi tắt điện thoại.
Mà Ôn Nhuyễn ——
Sau khi nghe xong điện thoại thì nhìn mấy Weibo tab tên của mình, còn có Wechat thỉnh thoảng cũng nhảy ra vài tin nhắn,đây đều là những người bạn của cô hỏi thăm chuyện, cô nhắn tin trả lời cho nhóm Kỷ Hề trước.
Sau đó share bài viết trên Weibo của Văn Gia Hứa.
Vừa rồi giống như kiềm chế đã lâu, các fans tức giận này giống như là nằm vùng, vừa thấy Ôn Nhuyễn share bài liền bình luận.
【 fans: Cùng là thần tượng nhưng mà chuyện gì cũng không cần fans nhọc lòng ~ nhếch miệng cười jiojio, nhịn không được cảm thán một tiếng,nữ thần nhà mị thật sự làm người khác bớt lo, sợ là bọn mị không cần thành lập tổ phản hắc làm gì.


【 fans: Ha ha ha ha, nữ thần quá trâu! Vừa rồi chế tức giận bao nhiêu thì hiện tại sảng khoái bấy nhiều, cười chết chế rồi, vừa rồi bọn ngu si còn huyên náo đòi tẩy chay nữ thần của chế đâu rồi? Thấy được không? Cái gì gọi là che giấu thực lực? Đây là nữ thần của bọn tao ~ tụi mày chỉ có hâm mô và ghen tị mà thôi! 】
【 fans: A a a, mị không có lời gì để nói, chỉ có một câu mẹ nó! nữ thần còn cái gì không biết nữa hay không? 】
【 fans: Chỉ có thể đổ thừa mình không có văn hóa, một câu má nó đi khắp thiên hạ, nữ thần quá trâu bò! 】
......
Chuyện vừa rồi nháo quá lớn, Ôn Nhuyễn xem như dẫn phát sự tức giận của rất nhiều người.
fans của Ôn Nhuyễn fans tuy tức giận cũng không dám gây quá nhiều phiền toái cho Ôn Nhuyễn, chỉ sợ càng nói càng làm lớn chuyện, cho nên chỉ có thể yên lặng phản hắc.


Không nghĩ tới chuyện này còn có thể biến chuyển như vậy.
Quá kích thích!
Hiện tại bọn họ cũng coi như được nở mày nở mặt, rửa mối nhục xưa.
Không phải nói nữ thần của bọn này tham ăn hay sao?
Đặc biệt còn có mấy nhà thiết kế ồn ào bảo nếu Ôn Nhuyễn thật sự là nhà thiết kế của Q&K thì trực tiếp rời khỏi cái này ngành này mà!
Hắc.
Bọn họ hiện tại rất muốn biết có vài vị huynh đệ có phải thật hay không tính rời khỏi a?
Trên Weibo nghị luận sôi nổi, tất cả đều đang thảo luận về Ôn Nhuyễn, Nacy lại kịp thời liên hợp với đội tuyên truyền, thuận thế đem sự kiện này thành một đợt tuyên truyền thật tốt cho bộ phim《 chuyên gia thiết kế 》, bộ phim này còn chưa bắt đầu quay đã một phen nổi tient61.
Ôn Nhuyễn vừa thấy sự tình đã bình ổn, cũng liền không nói gì nữa, chỉ là nhìn mấy tin nhắn của fans có chút cảm khái —— cô nơi nào là bớt việc a? Nếu để cho bọn họ biết trong bụng mình hiện tại có tiểu bảo bối, thậm chí còn tính sinh ra.
Đoán chừng sẽ làm bọn họ đau đầu.
Nhưng chuyện này, cô đã làm ra quyết định liền sẽ không sửa đổi nữa.
Chỉ có thể về sau nói với các fan một câu rất xin lỗi.
Ánh mắt lại nhìn Weibo của Văn Gia Hứa, Ôn Nhuyễn mở WeChat tính liện hệ với người ta, vừa mới mở đến avatar của Văn Gia Hứa thì điện thoại liền vang lên, đúng là Văn Gia Hứa gọi điện đến từ nước Pháp.
Ôn Nhuyễn tiếp máy, “Ah? Anh Gia Hứa.”
Ôn Nhuyễn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh đêm bên ngoài, cười chào hỏi với anh ta.
“Ôn Nhuyễn.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Văn Gia Hứa, có chút khàn, có chút trầm thấp, mơ hồ còn có thể nghe ra một ít mỏi mệt lúc mới vừa tỉnh lại.
Nghe được giọng nói này, Ôn Nhuyễn liền nhíu mi, giọng nói cũng trở nên khẩn trương và lo lắng, “Anh làm sao vậy? giọng nghe thấy quái quái, là bị bệnh sao?”
“Không có việc gì.”
Văn Gia Hứa nhẹ nhàng cười nói, “Chính là gần đây có chút cảm mạo, không quá thoải mái, xin lỗi, anh lúc trước vẫn luôn bế quan sáng tác, không có kịp thời liên hệ với em, không biết em đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Nói xong, lại dừng một chút, “Em...!có khỏe không?”
Biết anh ta nói đến chuyện ly hôn của mình, Ôn Nhuyễn trả lời: “Em không có việc gì, tất cả đều đã qua.”
Rũ mắt nhìn bụng nhỏ của mình, không có đem việc mình mang thai nói với anh ta, giọng nói của cô có chút nhẹ nhàng “Anh không cần lo lắng cho em, em sẽ tự chăm sóc tốt chính mình, ngược lại là anh......”
Ôn Nhuyễn nhíu nhíu mày, giác quan thứ sáu cho cô cảm giác Văn Gia Hứa cũng không phải cảm mạo đơn giản như vậy, nhưng cô cũng nói không rõ, chỉ có thể nói, “Giọng nói của anh quả thậ có chút không thích hợp, chăm sóc chính mình cho tốt, đừng để mình quá mệt mỏi.”
“Được.”
Văn Gia Hứa cười một cái, lại trò chuyện cùng Ôn Nhuyễn một lúc thì bên người truyền đến mới giọng nói nhỏ nhẹ bằng tiếng pháp, giống như sợ Ôn Nhuyễn nghe thấy, anh ta không nói thêm nữa “Qua vài ngày nữa anh sẽ gọi lại cho em.”
Nói xong.
Liền tắt điện thoại.

Ôn Nhuyễn nhìn màn hình di động đen lại, trong lòng nghi hoặc lớn hơn nữa, cô vừa rồi ẩn ẩn nghe được vài câu tiếng Pháp, nói như là “Thiếu gia, cậu nên dùng thuốc......”
Văn Gia Hứa thật sự chỉ là cảm mạo sao?
***
Mà lúc này tại một trang viên ở nước Pháp.
Trong một căn phòng xa hoa điệu thấp, Văn Gia Hứa mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu xanh ngọc ngồi ở trên giường, thoạt nhìn anh ta rất gầy, làn da lộ ra bên ngoài cũng rất trắng, lúc này cầm điện thoại cúi đầu nên nhìn không ra biểu tình trên gương mặt của anh ta, chỉ thấy mái tóc nâu của anh ta rũ xuống che khuất nửa gương mặt.
Một người trung niên mặc bộ tây trang đen đang đứng kế bên bưng một chén thuốc, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thiếu gia, cậu nên uống thuốc.”
Văn Gia Hứa vẫn không có động tác gì.
Anh ta cúi đầu, cầm chiếc di động còn đang sáng màn hình, nhìn thông tin trên đó.

Không biết qua bao lâu mới khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói trầm khàn trong bóng tối có vẻ phá đi sự cô độc quạnh quẽ: “Tôi không phải đã nói......”
“Em ấy có chuyện gì, đều phải kịp thời nói cho tôi sao?”
“Là ai cho các người tự chủ trương, giấu diếm tôi lâu như vậy, hả?” Anh ta ngước mắt, đôi mắt phượng hẹp dài dừng lại ở trên người quản gia và những người khác trong phòng, người đàn ông này thoạt nhìn tuy còn trẻ tuổi, nhưng khí thế toát ra có vẻ trầm thấp làm cho người khác sợ hãi .
Hoàn toàn không có ôn hòa như khi đối mặt với Ôn Nhuyễn ban nãy, lúc này anh ta gióng như quỷ hút máu trong bóng đêm.
Lúc nhìn chằm chằm người khác, có thể làm cho người đó toàn thân phát lạnh.
Trừ quản gia ra, còn lại những người khác đều bị người thanh niên này nhìn chằm chằm mà cúi thấp đầu, quản gia rốt cuộc cũng đã theo anh ta mấy năm, lúc này thần sắc nhìn thì còn rất bình tĩnh, nghe thấy như vậy thì cung kính trả lời, “Mấy tháng nay, thân thể của cậu vẫn luôn không được tốt.”
“Bác sĩ Smith đặc biệt dặn dò, muốn cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Văn Gia Hứa nghe thấy lời này, ánh mắt hung ác nham hiểm dừng ở trên người quản gia một lúc lâu, đồng tử của anh ta nguyên bản đen hơn người khác một chút, lúc này không xê dịch mà nhìn chằm chằm khiến cho người quản gia tuổi già này cũng cảm thấy sau lưng có chút lạnh, chịu không nổi mà muốn lui về sau vài bước.
Cũng may.
Văn Gia Hứa cũng không nhìn người quản gia quá lâu, sau một lúc liền thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói “Chuẩn bị vé máy bay gần nhất cho tôi, tôi phải về thành phố kế bên.”
“Thiếu gia......”
Quản gia cau mày, tựa hồ muốn khuyên giải, nhưng nhìn thấy gương mặt không có chút cảm tình nào của người thanh niên thì lại cúi đầu, nhẹ nhàng đáp ứng “Vâng”.
***
Cùng thời gian, ở thành phố kế bên.
Lâm Thanh Hàn rốt cuộc cũng lái xe về đến tiểu khu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhà của Ôn Nhuyễn, đèn vẫn còn sáng, lại nhìn thoáng qua di động không biết di động đã tắt từ lúc nào.
Anh không có thói quen chuẩn bị cục sạc, trong xe cũng không có cáp sạc.
Cũng may đã về đến nhà, Lâm Thanh Hàn nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, tắt máy đóng cửa xuống xe, một loạt động tác, anh làm rất thành thạo.
Một đường này Lâm Thanh hàn suy nghĩ rất lâu, nhưng lúc thật sự chuẩn bị lên lầu, nội tâm vẫn có chút thấp thỏm.
Ôn Nhuyễn chịu nhìn thấy mình sao?
Em ấy nguyện ý nói chuyện cùng mình sao?
Đi đến lầu hai, nhìn thoáng qua cửa phòng cách đó không xa, anh hít một hơi thật sâu, vừa định tiếp tục đi về hướng phía trước thì đột nhiên đèn trên hàng hiên tắt.
Bước chân khựng lại trong chốc lát.
Lâm Thanh Hàn quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiện toàn bộ tiểu khu đã rơi vào bóng tối, ngay cả đèn ở tiểu khu dưới lầu cũng tắt.
Đây là......
Cúp điện?

Lâm Thanh Hàn thị lực rất tốt, liền tính là dưới tình huống vào buổi tối không có đèn cũng có thể sờ soạng mà đi được.
Nhưng Ôn Nhuyễn ——
Lâm Thanh Hàn nghĩ đến cô, sắc mặt biến đổi, vội vàng đi nhanh về phía trước.
......
Trong phòng Ôn Nhuyễn mới vừa kết thúc trò chuyện cùng đám người Kỷ Hề, đã có chút tối, mấy ngày nay cô cũng có chút mệt mỏi nên tính đắp mặt nạ xong liền đi ngủ sớm một chút, nhưng vừa mới đi đến toilet, đèn trong phòng đột nhiên tắt.
Ôn Nhuyễn từ nhỏ đả có chứng sợ bóng tối, trước kia cho dù đi ngủ cũng phải mở đèn, còn tình huống hiện tại như bây giờ thì cô giống như một người mù cái gì cũng khồng nhìn thấy.
Di động thì bị cộ đặt trên giường, sờ cũng sờ không thấy.
Ôn Nhuyễn từ nhỏ đến lớn sợ hãi nhất chính là tình huống như vậy, lúc trước khi ba mẹ xảy ra chuyện đem cô đặt ở trong phòng nhỏ, đêm mưa, cúp điện, cô bị nhốt trong phòng một mình, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không linh.
Hiện tại ——
Cái loại cảm giác khủng bố quen thuốc này giống như đã trở lại, trước sau đều là bóng tối, yên tĩnh như chết, không một bóng người, không ánh sáng, ở giữa trời đất này giống như.....!chỉ còn một mình cô.
Ôn Nhuyễn tim đập như trống, đầu óc vang lên ầm ầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, ngay cả hai chân cũng bắt đầu nhẹ nhàng run lên, có chút đứng không vững......!Ôn Nhuyễn bắt tay đặt ở trên vách tường phía sau, thử ngồi xổm xuống.
Sau đó liền giống như khi còn nhỏ, đem mặt chôn ở đầu gối.
Đôi tay ôm gắt gao cơ thể đang phát run của chính mình, giống như là chỉ có như vậy thì sự sợ hãi trong lòng mới vơi bớt đi.
Giống như lần đó khi còn nhỏ.
Ôn Nhuyễn tự ôm chính mình, trong miệng vẫn luôn gọi mãi “Ba ơi mẹ ơi......”
Mà lúc này đây ——
Ôn Nhuyễn ở trong bóng tối, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cái tên đầu tiên, thế nhưng là......!Lâm Thanh Hàn.
Giống như lúc trước khi cô té ngã, rơi lệ, bị người khác khi dễ, cầu nguyện thì Lâm Thanh Hàn sẽ xuất hiện, diendan hiện tại......!cô vẫn hy vọng khi lúc mình bất lực nhất, anh sẽ xuất hiện.
Chính là sao có thể như thế?
Ôn Nhuyễn trên mặt nhịn không được nỡ ra một nụ cười tự giễu.
Cô đã nói những lời như vậy với Lâm Thanh Hàn, đem mặt mũi anh ta đạp xuống lòng bàn chân, anh ta là một người kiêu ngạo như vậy chỉ sợ sẽ không muốn quay đầu lại.
Anh sẽ không xuất hiện.
Không có người nào sẽ xuất hiện.
Chỉ có chính cô, không, hiện tại, còn có cả tiểu bảo bối của cô.
Ôn Nhuyễn nghĩ như vậy thì tâm tình sợ hãi vừa rồi giống như giảm được một chút, cô đặt tay lên bụng sau đó mở mắt ra nhìn vào bụng mình trong bóng tối.
Thấp giọng nói, “Bảo bối đừng sợ, mami sẽ bảo vệ con.”
Ôn Nhuyễn vừa nói vừa thử đứng lên, bỗng nhiên lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập và giọng nam quen.
“Ôn Nhuyễn, em thế nào rồi?”
“Em đừng sợ, anh ở trước cửa của em, em đừng sợ, có anh ở đây với em, rất mau sẽ có điện lại thôi .”
“Ôn Nhuyễn, em có nghe được anh nói không? em xảy ra chuyện gì rồi sao?”
......
Tiếng đập cửa và giọng nói của người đàn ông vội vàng chứa đầy lo lắng vẫn không gián đoạn, Ôn Nhuyễn đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn vế hướng âm thanh phát ra, có chút choáng váng, dường như.....!Lâm Thanh Hàn anh ta thật sự đến rồi ?.