Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 81: Chương 81






Lúc ngồi trên xe taxi.
Ôn Nhuyễn cả người vẫn còn đang trong trạng thái bị ngu, một tay cầm di động, một tay khác dùng sức mà nắm chặt túi xách, giống như người chết đuối bắt được một cột gỗ, chỉ có thể liều mạng nắm chặt một thứ, mới không chìm vào đáy nước.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể an tâm.
Tài xế ở phía trước hỏi vài câu, Ôn Nhuyễn mới bất tri bất giác mà báo địa chỉ của một bệnh viện tư nhân.
Xe hướng bên ngoài biệt thự mà bắt đầu chạy.
khuôn mặt nhỏ của Ôn Nhuyễn trắng bệch ngồi ở trong xe, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tôn Tương và người giúp việc.
Mang thai......
Đây là chuyện mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Không đúng.
Trước khi ly hôn, thật ra mỗi ngày Ôn Nhuyễn đều nghĩ đến chuyện này, muốn cùng Lâm Thanh Hàn có một bảo bảo, nhưng vấn đề là......!Hiện tại, cô và Lâm Thanh Hàn đã ly hôn.
Nếu hiện tại mà mang thai, thì tính cái gì?
Di động đột nhiên vang lên, Ôn Nhuyễn giật mình một cái, điện thoại đang cầm trong tay thiếu chút nữa bị cô vứt đi, chờ đến khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, tay cô mới run rẩy mà nhấn tiếp nhận cuộc gọi.
“Alo, Tiểu Hề.” Giọng Ôn Nhuyễn có chút suy yếu và run rẩy.
Kỷ Hề vốn dĩ đang hứng thú hừng hực muốn hỏi khi nào cô tới, có cần mình qua đón hay không, nhưng khi nghe được giọng nói của Ôn Nhuyễn, Kỷ Hề liền ngây dại, vội vàng hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu làm sao vậy? Sao giọng nói lại yếu ớt như vậy, cậu xảy ra chuyện gì sao?”
Vấn đề liến tiếp được hỏi qua.
Ôn Nhuyễn không biết có phải hay không rốt cuộc tìm được người có thể tâm sự, hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên, che giấu dưới cái nón lưỡi trai màu đen là khuôn mặt nhỏ đang trắng bệch, đôi mắt đẹp ngấn lệ, chỉ cần chớp mắt một chút thôi thì sẽ có nước mắt rơi xuống liên tục.
Ôn Nhuyễn nói: “Tiểu Hề, tớ có khả năng......!Mang thai.”
Ôn Nhuyễn có thể nghe thấy đầu bên kia điện thoại đột nhiên đình trệ hô hấp, đại khái là bị tin tức này làm chấn kinh rồi, Kỷ Hề trầm mặc vài giây mới mở miệng nói, “Cậu hiện tại ở đâu? Tớ tới tìm cậu.”
“Tớ hiện tại ở trên xe taxi, Tôn lão sư cho tớ số điện thoại của một bệnh viện tư nhân, kêu tớ trước tiên đi kiểm tra.”
“Cậu đem địa chỉ gửi qua cho tớ, tớ hiện tại liền xuất phát.”
Trong điện thoại có thể nghe được tiếng dép lê đạp lên trên mặt đất phát ra tiêng “Lạch cạch lạch cạch”, Kỷ Hề vừa đi, vừa đang an ủi Ôn Nhuyễn, “Không phải chuyện gì lớn, cậu đừng vội, chờ có kết quả kiểm tra, chúng ta lại tính tiếp.”
“Tớ hiện tại đã ra tới cửa, tớ bên này gần bệnh viện kia hơn, sẽ đứng ở cửa chính mà chờ cậu.”
Ôn Nhuyễn vốn dĩ đang hoang mang lo sợ, nghe thấy Kỷ Hề nói cũng trấn định lại một chút, nhẹ nhàng nói “Ừ”, chờ khi cúp điện thoại, cô cúi đầu, lau đi nước mắt, sau đó liền nhìn chằm chằm vào bụng của chính mình.
Nơi đó rất bình thường, nếu mặc quần áo bó sát vào cũng không nhìn ra một chút thịt thừa nào.
Nơi này thật sự sẽ sinh ra một sinh mệnh sao?
Ôn Nhuyễn không dám tưởng tượng.
Cô giơ tay muốn đụng vào, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại, cứ như vậy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào bụng của chính mình, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Xe chạy đến cửa chính bệnh viện.
Kỷ Hề trong tay còn cầm một đống đồ “Võ trang”, kính râm, khẩu trang, mũ, nhìn thấy Ôn Nhuyễn mang mũ cùng mắt kính xuất hiện, lập tức liền đi qua đón.
Lại chỉnh lại khẩu trang xong mới kéo Ôn Nhuyễn đi vào bệnh viện.

Bệnh viện tư nhân thu phí rất cao, lại có hạn chế thân phận, người đến khám cũng không tính là nhiều.
Kỷ Hề nắm tay Ôn Nhuyễn đi vào trong, cô ngày thường cũng không phải người có nhiều chủ ý, bằng không cũng sẽ không ràng buộc với Hứa Chấp nhiều năm như vậy cũng chưa kết quả, nhưng hiện tại Ôn Nhuyễn xảy ra chuyện, Kỷ Hề lại biểu hiện ra mười phần trấn tĩnh, dọc theo đường đều đè nặng tiếng nói với Ôn Nhuyễn, “Cậu đừng vội, tớ vừa rồi tra qua, kỳ kinh nguyệt đến chậm có rất nhiều khả năng, không nhất định là mang thai.”
Nếu như giọng nói của Kỷ Hề không có run lên, tay nắm Ôn Nhuyễn không có phát run, liền càng có sức thuyết phục hơn.
Ôn Nhuyễn cảm xúc biến hóa suốt một đường, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, không còn hoảng loạn bất an giống như vừa nãy, nhìn thấy Kỷ Hề nắm tay mình không buông, đôi mắt tìm kiếm tầng khoa phụ sản để dẫn đường.
Còn nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, “Lầu bảy.”.

Ngôn Tình Hay
“Ừ ừ......” Kỷ Hề ấn lầu bảy, lúc thang máy đi lên còn hỏi Ôn Nhuyễn, “Cái bệnh viện này và bác sĩ có thể tin được không?” Hiện tại Nhuyễn Nhuyễn là minh tinh, nếu lúc này mà bị người khác chụp được đi đến khoa phụ sản của bệnh viện, cũng không phải là việc nhỏ.
Ôn Nhuyễn nói: “Là bạn của Tôn lão sư, đáng tin cậy, vừa rồi Tôn lão sư đã gọi điện thoại giúp tớ.”
Kỷ Hề nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thì tốt.”
Lúc hai người lên lầu, Kỷ Hề đem cả người Ôn Nhuyễn đều giấu ở phía sau, mang một bộ kính râm, đặc biệt còn khí thế nói với ý tá ở phía trước, “Tôi tới tìm Từ chủ nhiệm, vừa rồi đã hẹn trước với cô ấy.”
“Tốt, xin đi theo tôi tới đây.”
Y tá dẫn các cô đi, chờ khi đến trước một văn phòng, gõ gõ cửa, sau khi mở cửa thì nói với người bên trong: “Từ chủ nhiệm, người tới.”
Từ chủ nhiệm nhìn thoáng qua Kỷ Hề và Ôn Nhuyễn, gật gật đầu, “Vào đi.”
Chờ sau khi cửa đóng lại, Từ chủ nhiệm liền nhìn Ôn Nhuyễn hòa khí mà nói: “Đừng lo lắng, Tôn Tương đã nói với tôi, nơi này rất an toàn, sẽ không có người chụp được.”
Ôn Nhuyễn giọng điệu ôn hòa, cảm ơn một tiếng, “Cảm ơn bác sĩ Từ.”
Có người quen trong bệnh viện chỗ tốt chính là chuyện gì củng dễ, Từ chủ nhiệm mang Ôn Nhuyễn đi kiểm tra tại mấy chỗ,kết quả cũng có nhanh hơn người khác, Bác sĩ Từ cầm mấy tờ kết quả báo cáo rồi nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn.
Ôn Nhuyễn đã gỡ xuống kính râm và khẩu trang, còn đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt nhỏ hơi hơi ngẩng lên nhìn bác sĩ Từ.
Ôn Nhuyễn nắm tay Kỷ Hề tay nhìn tờ báo cáo trong tay bác sĩ, hơi hơi hé miệng, lại phát không ra được thanh âm.
Giọng Kỷ Hề cũng có chút gian nan, nhưng vẫn rất trấn định hỏi: “Bác sĩ Từ, tình huống như thế nào?”
“Xem báo cáo......” Ngón tay Từ chủ nhiệm nhẹ nhàng đẩy mắt kính, nhìn Ôn Nhuyễn nói: “Ôn tiểu thư, em thật sự có thai gần hai tháng rồi.”
Hai tháng......
Ôn Nhuyễn vừa rồi ở trong xe còn suy tính qua thời gian.
Cô cùng Lâm Thanh Hàn lần cuối cùng thân mật là trước khi anh ta đi Pháp, khoảng thời gian đó đến hiện tại vừa đúng hai tháng.
Cho nên,
Đứa nhỏ này, là lúc ấy?
Từ chủ nhiệm còn đang nói chuyện, nhưng Ôn Nhuyễn đã không còn nghe rõ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hai mắt cũng có chút giật giật, cứ như vậy cúi đầu, ngơ ngác mà nhìn bụng nhỏ của mình , duỗi tay muốn sờ vào, nhưng lại không dám, chỉ có thể để ở giữa không trung.
Cuối cùng nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay, dùng hết sức mà nắm chặt.
Kỷ Hề thì nghiêm túc nghe bác sĩ nói, khuôn mặt nhỏ rất là nghiêm túc, “bác sĩ Từ, thân thể Nhuyễn Nhuyễn hiện tại như thế nào, còn có đứa nhỏ, nó, nó thế nào?”
“Ôn tiểu thư thân thể rất khỏe mạnh, đứa bé cũng không có vấn đề gì, nôn nghén là hiện tượng hết sức bình thường, không cần lo lắng, ngày thường ăn uống chú ý một chút, nghỉ ngơi cho tốt, định kỳ tới bệnh viện kiểm tra thì không có việc gì.”
Từ chủ nhiệm nói xong thì nhìn Ôn Nhuyễn, biết thân phận của cô, hảo tâm nhắc nhở một câu, “Nếu Ôn tiểu thư không muốn đứa bé này, vẫn là nhân lúc còn sớm làm ra quyết định đi.”

“Đứa bé ở trong cơ thể mẹ thời gian càng lâu, lúc sau muốn bỏ thì ảnh hướng đến thân thể rất lớn.”
Kỷ Hề nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, thấy cô cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, khe khẽ thở dài, quay đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ Từ, chúng tôi trở về thương lượng một chút.”
Nói xong.
Kỷ Hề nhẹ nhàng nắm tay Ôn Nhuyễn, “Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đi thôi.”
“......!Được.”
Chờ sau khi toàn bộ võ trang đi ra, Kỷ Hề nhìn bộ dáng của Ôn Nhuyễn, “Cậu trước tiên ngồi ở đây một lát, tớ đi nộp tiền.”
Ôn Nhuyễn gật gật đầu, không nói chuyện.
Kỷ Hề lo lắng cô một người xảy ra chuyện, vội cầm lấy hóa đơn thanh toán hướng quầy thu ngân mà đi, lúc đi còn nhịn không được mà quay đầu nhìn Ôn Nhuyễn, xác định Ôn Nhuyễn không có việc gì, Kỷ Hề mới quay đầu lại, bước nhanh hướng về quầy thu ngân.
Cô gấp đi nộp phí.
Không có chú ý tới một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đi về phía ben này.
Nam bác sĩ này trời sinh bộ dáng phong lưu, chỉ mặc cái áo blouse trắng, mang mắt kính, cũng giấu không được khí chất trêu hoa ghẹo nguyệt, mặc dù không cần làm gì, mấy y ta trên hành lang cũng không cưỡng được sự hấp dẫn từ anh ta.
Anh ta rất hưởng thụ cảm giác khi được phụ nữ nhìn như vậy, cũng không có đi trêu chọc người khác, cứ như vậy cong môi cười.
Thẳng đến khi ánh mắt nhìn thấy bóng dáng Kỷ Hề.
Ý cười trên mặt Trịnh Tư khựng lại, thừa dịp Kỷ Hề còn chưa phát hiện, vội vàng trốn sang một bên, khi cô đi xa mới dám lộ đầu ra, vỗ vỗ ngực mà nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu tổ tông của Kỷ gia sao lại đến đây?
A?
Không đúng a?
Nơi này không phải khoa phụ sản sao?
Anh ta chớp mắt, nghĩ nghĩ, duỗi tay qua gọi một vị y tá mà anh ta quen rồi hỏi: “Vừa rồi vị tiểu thư kia khám gì vậy?”
Đây đều là quyền riêng tư của người bệnh **, nhưng Trịnh Tư là chiêu bài của bệnh viện này, hơn nữa với gương mặt này, nói vài câu dễ nghe xong thì vị y tá đó liền đem chuyện người ta khám gì thành thật khai ra hết,sau khi nói xong, y tá hỏi: “bác sĩ Trịnh quen vị tiểu thư kia sao?”
Trịnh Tư cười tủm tỉm không đáp.
Sau khi mọi người giải tán, diendan Hứa Chấp mới xụ mặt gọi điện thoại, sau khi được nhân cuộc gọi, không nói hai lời, trực tiếp tức giận mắng đầu bên kia điện thoại: “Đầu óc mày bị lừa đạp à? Ngủ với ai không ngủ, lại đi ngủ với tiểu tổ tông của Kỷ gia?”
“Còn ngủ đến người ta mang thai, mày liền chờ xem, xem vài vị ở trong Kỷ gia có đem mày đập chết hay không.”
Anh ta mắng thật sự dữ dội, còn mang theo cả sự tức giận mà chính anh ta cũng không nhận ra được.
Hứa Chấp mấy ngày hôm trước đi công tác ở nước ngoài, lệch mui giờ còn chưa thích nghi được, thật vất vả mới ngủ ngon, anh ta còn chưa kịp tỉnh táo đã bị mắng đến máu chó đầy đầu.
Anh ta cũng không tức giận, liền cười nói, “Mày từ từ mà nói, nói rõ ràng, tao ngủ với ai, hả?”
Trịnh Tư không ưa nhất là bộ dáng này của Hứa Chấp, giọng điệu càng dữ dội, “Còn có thể là ai, đương nhiên là Kỷ Hề! Họ hứa, mày cũng đừng lừa tao, Kỷ Hề trừ mày ra ai cô ấy cũng chướng mắt, cô ấy hiện tại mang thai, không phải mày, còn có thể là của ai?”
“Tao cùng Kỷ Hề không có ngủ.”
Trịnh Tư sửng sốt, “Vậy đứa bé của cô ấy......”

Hứa Chấp xoa xoa sự mệt mỏi giữa đôi lông mày, giọng điệu trả thù mà ôn hòa, “Đương nhiên cũng không có khả năng là của người khác.”
“Kia......”
Trịnh Tư ngu người, chờ đến khi Hứa Chấp nhắc nhở một câu, anh ta mới bất tri bất giác nghĩ đến, vừa rồi lúc Kỷ Hề đi, giống như bên cạnh còn có một người nữa, cái bóng dáng kia thoạt nhìn giống như là......
Nhịn không được sự khiếp sợ trong lòng, anh ta không màng hình tượng mà “Đậu móa” một tiếng.
“Từ từ nói chuyện, đừng đậu móa lung tung.”
Hứa Chấp hết buồn ngủ, nhấc chăn đứng dậy, bóng dáng thon dài đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn cảnh trí bên ngoài, đôi mắt đào hoa của anh ta vẫn như cũ mang theo ý cười du hí nhân gian.
“Đồng chí lão Lâm của chúng ta gần nhất chắc không dễ chịu, tin tức tốt hư vậy, mày còn không đi nhắc nhở nó một chút?”
Vừa mới dứt lời, điện thoại đã bị tắt máy, Hứa Chấp nhìn màn hình di động đen lại, môi mỏng hé mở, trong cổ họng tràn ra vài tiếng cười khẽ, xem ra......!Rất mau lại có trò hay để nhìn.
***
Trong xe.
Kỷ Hề nhìn Ôn Nhuyễn ngồi ở ghế phụ, thấy cô vẫn không nhúc nhích mà cầm mấy tờ kết quả, hơi hơi hé miệng, hơn nửa ngày mới hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu nghĩ như thế nào?”
“Đứa nhỏ này......!cậu có muốn giữ lại không?”
Ôn Nhuyễn nghe thấy lời này, ngón tay đang nắm tờ kết quả đột nhiên run lên, không biết qua bao lâu, cô mới nhẹ giọng nói: “......!Tớ cũng không biết.”
Cô cho tới bây giờ đều không biết nên làm thế nào.
Đổi lại làtrước kia, cô nếu biết mình mang thai, khẳng định là rất vui vẻ, đây là đứa bé mà cô mong đợi đã ba năm mới có, như thế nào lại không vui? Nhưng còn bây giờ thì sao, cô nên làm như thế nào, thái độ ra sao?
Ôn Nhuyễn......!Là thật sự không biết.
Kỷ Hề nhìn thấy cô như vậy còn muốn nói tiếp thì di động lại vang lên, là Trịnh Phù, vừa mới bắt máy, bên kia liền truyền đến giọng nói tình cảm mãi mãi mãnh liệt của Trịnh Phù “Bảo bối, cậu cùng Nhuyễn Nhuyễn khi nào đến?”
“Chúng tớ đều đã tới rồi.”
“Chúng tớ......” Kỷ Hề nhìn mắt Ôn Nhuyễn, lộ ra chút do dự, vừa định tìm cái cớ nói không đi.
Ôn Nhuyễn liền mở miệng, “Là Trịnh phù sao?”
Kỷ Hề gật đầu.
“Đi thôi.” Ôn Nhuyễn đem tờ kết quả kiểm tra cất vào túi xách, đều là chuyện đã quyết định, không cần bởi vì một mình cô mà ảnh hưởng đến mọi người, hơn nữa cô hiện tại nếu ở một mình sẽ càng dễ dàng suy nghĩ miên man.
“Nhuyễn Nhuyễn......”
“Không có việc gì.” Ôn Nhuyễn lắc đầu, giọng nói tuy rằng còn có chút suy yếu, nhưng giọng điệu và ánh mắt cũng đã không còn hoảng sợ như lúc trước, “Đi thôi.”
“......!Được.”
Địa điểm tụ tập của các cô là một quán rượu tư nhân, là sản nghiệp của Lý Kiều, sạch sẽ, bầu không khí tốt còn rất bí ẩn.
Được nhân viên tạp vụ dẫn tới ghế lô.
Lý Kiều mấy cô nàng này đã náo nhiệt đi lên, ca hát, uống rượu.
Trịnh phù thậm chí còn thông đồng với một em trai nhỏ có bề ngoài không tồi, Lý Kiều cùng Hạ U thì ngồi ở một bên, nhìn thấy các cô tiến vào, Trịnh Phù cười hướng hai cô mà chào hỏi, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt của em trai nhỏ, cười rất mị hoặc, “Ngoan, cục cưng đi ra ngoài trước, tỷ tỷ chút nữa đến tìm cục cưng.”
Em trai nhỏ mặt đỏ hồng, cũng không nói lời nào, chỉ là khi đi không nhịn được mà nhìn về hướng Trịnh Phù.
“Chị Ôn, chị Kỷ.” Hạ U ngoan ngoãn trước tiên chào hai người.
Lý Kiều cũng hướng Ôn Nhuyễn và Kỷ Hề chào hỏi, sau đó liền tức giận mắng Trịnh Phù, “Cậu có thể hay không không cần mỗi lần tới quán rượu của tớ, liền giống như hoa khổng tước thông đồng với người của tớ ?”
“Ai nha, ai kêu người bên này của cậu lại đẹp như vậy ~”
Trịnh Phù một chút cũng không ngại khi bị nói là hoa khổng tước, cô nàng phất phất mái tóc dài, rất nhiệt tình cho Ôn Nhuyễn một cái ôm, “Tiểu bảo bối, chúng ta đã lâu không gặp, hôm nay cậu phải uống với tớ thêm mấy ly đó.”
Nói xong.
Trịnh Phù cười cầm lấy ly rượu bên cạnh đưa cho Ôn Nhuyễn, “Đây chính là chai rượu quý nhất nơi này của Lý Kiều, dành riêng để đón gió tẩy trần cho cậu đó.” Trịnh Phù vừa nói, vừa câu lấy cánh tay của Ôn Nhuyễn, chớp mắt nói: “Chúng ta hôm nay đem rượu ngon của Lý Kiều uống hết sạch, để cho cậu ta đau lòng chết đi.”

Lý Kiều hơi có chút nói không nên lời mà liếc Trịnh Phù.
Lúc nhìn về phía Ôn Nhuyễn thì chuyển thanh cười, cô nàng bưng ly rượu đứng dậy đi tới, cũng cho Ôn Nhuyễn một cái ôm, “Hoan nghênh trở về, nhìn cậu trên chương trình tổng nghệ, quá tuyệt vời.”
Lý Kiều nói xong cũng hướng Ôn Nhuyễn kính rượu.
Kỷ Hề nhìn thấy thì sốt ruột, sợ Ôn Nhuyễn uống rượu, nghẹn nửa ngày mới nói một câu, “Nhuyễn Nhuyễn hiện tại không thể uống rượu.”
“Hả?”
Trịnh Phù nghi hoặc, “rượu này lại không có độ, như thế nào lại không thể uống? chẳng lẻ là tiểu Nhuyễn Nhuyễn mang thai.” Trịnh Phù vốn là thuận miệng nói vui một câu, diendan không nghĩ tới vừa mới vừa nói xong liền phát giác hai người trước mắt sắc mặt đều có chút không tốt lắm.
Trong lòng nhịn không được mà " mẹ nó " một cái, trong miệng cũng nhảy ra tới.
“Không phải chứ......” Trịnh Phù ngơ ngác mà nhìn Ôn Nhuyễn, cảm giác thế giới này quá ảo diệu.
Lý Kiều cùng hạ U cũng ngây dại, vẫn là Lý Kiều trải qua sóng gió nhiều, nhíu mày nói: “Sao lại thế này? Là......” Cô ta do dự một chút, “Lâm Thanh Hàn?”
Trừ bỏ là của hắn ta ra, cũng không có khả năng là của người khác.
Ôn Nhuyễn vốn dĩ cũng không muốn giấu mấy cô nàng này, nghe vậy, nắm trong tay cái ly có chân dài, gật gật đầu.
Một phút trầm mặc.
Lý Kiều dẫn đầu đem ly rượu trong tay cầm qua, Trịnh Phù cùng Hạ U đỡ cô hướng trên sô pha ngồi, tiếng ca trên ghế lô cũng dừng lại, vài người hoặc ngồi hoặc đứng, liếc nhau.
Lý Kiều hỏi: “Cậu hiện tại nghĩ như thế nào?”
Ôn Nhuyễn lắc đầu, không nói chuyện, tỏ vẻ chính mình cũng không biết tính như thế nào.
Trịnh Phù nhìn cô một cái, do dự, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật lúc trước anh họ tớ có nói chuyện với tớ, là về Lâm Thanh Hàn.”diendan
Ôn Nhuyễn nghe thấy cái tên này, chớp mắt, ngẩng đầu.
“Lúc trước Lâm Thanh Hàn hỏi anh tớ như thế nào theo đuổi phụ nữ, anh tớ gửi cho hắn một cái diễn đàn.” Trịnh Phù mở di động ra, mở lên một cái diễn đàn, tìm thấy bài post nằm top 1, hơn nửa tháng trước rồi mà hiện tại vẫn còn đứng đầu bảng.
Có thể thấy được trình độ thảo luận rất khét lẹt.
“Lâm Thanh Hàn đã từng ở diễn đàn này post một bài viết , nhận không ít gạch.”
Ôn Nhuyễn tiếp nhận di động, nhìn thấy# như thế nào theo đuổi vợ trước # số lượng coment đã vượt qua mấy ngàn, cô lướt xuống từng cái từng cái, bên tai, Trịnh Phù còn đang nói, “Nhuyễn Nhuyễn, tớ không phải thay Lâm Thanh Hàn nói chuyện.”
“Chỉ là con người hắn ta, khả năng cũng không tệ như lúc trước chúng ta tưởng tượng như vậy.”
Tuy rằng cách làm có choáng váng một chút, hiện tại trong giới này chuyện Lâm Thanh Hàn theo đuổi vợ trước mà tham gia tổng nghệ, bên ngoài thì không dám thảo luận, nói lén thì rất ồn ào huyên náo.
Trịnh phù lại nói, “Cậu đứa nhỏ này, chính cậu suy nghĩ lại cho tốt, chúng ta là bạn bè, nói không được cái gì, bất quá bất luận cậu quyết định như thế nào, chúng tớ đều sẽ đứng về phía cậu.”
Hạ U cùng Lý Kiều tuy rằng không nói chuyện, nhưng ý tứ lộ ra trong mắt lại là giống nhau.
Ôn Nhuyễn trong tay còn đang cầm di động của Trịnh Phù, nhìn thấy bốn người bên cạnh, trong lòng có chút ấm áp, không đợi cô nói chuyện, cửa đột nhiên mở ra, Lý Kiều nhíu mày, vừa muốn răn dạy, liền phát hiện Kỷ Duyên đi đến.
“Kỷ Duyên?” Lý Kiều sửng sốt, hô.
Kỷ Hề nhìn thấy người đến là em họ của mình, cũng có chút ngẩn ngơ, “Em như thế nào lại ở đây?”
Kỷ Duyên nhìn cũng không nhìn mấy cô, lập tức đi đến trước mặt Ôn Nhuyễn, cúi đầu, nhìn cô, mở miệng chính là một câu, “Em mang thai? Lâm Thanh Hàn?”
Ôn Nhuyễn nhìn cậu ta, không nói chuyện, tựa hồ còn đang kinh ngạc vì sao cậu ta đến.
“Em có muốn sinh ra không?” Kỷ Duyên nhìn cô, lại hỏi.
“Tôi......”
“Tính.” Kỷ Duyên mím môi, tựa hồ làm ra quyết định rất lớn, “Nếu em muốn sinh ra, anh có thể làm cha của đứa bé.”
Cậu ta nói rất bướng bỉnh lại kiên định, hoàn toàn không để ý đến mọi người bên cạnh đang kinh ngạc.