Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 99: Chương 99





Trước khi tôi hẹn Đào Bích Hồng cũng rất bồn chồn bất an, không ngờ rằng khi cô ta nhận cuộc gọi của tôi lại không hề do dự chút nào, đồng ý hẹn gặp tôi ngay.

Lúc tôi gặp Đào Bích Hồng, cô ta đã đang đợi tôi rồi, còn rất chủ động.

Hôm nay, ấn tượng của tôi về cô ta đã đánh đổ hoàn toàn nhận thức của tôi về cô ta trước đó.

Cô ta rất khôn khéo cũng rất hào sảng, mang theo một sự dũng cảm.

“Không ngờ rằng cô lại có thể hẹn tôi gặp mặt, có điều cho dù cô có ý gì tôi đều phải nói một câu trước đã, xin lỗi cô.” Cô ta đảo khách thành chủ, đi thẳng vào vấn đề, nói ra lời trong lòng mình.

Tôi mỉm cười lạnh nhạt nhìn cô ta, cũng rất thẳng thắn nói: “Nếu như tôi nói không sao thì có vẻ hơi giả dối.

Nếu nói trách cô cũng không đúng lắm.

Vì vậy lời mở đầu đi thẳng vào vấn đề này của cô khiến tôi khó nghĩ quá.”
Cô ta vừa nghe thấy tôi nói vậy, thản nhiên mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đương nhiên còn hơi áy náy: “Cảm ơn cô có thể nói như vậy.”

Sau đó cô ta hơi xấu hổ nhìn về phía tôi: “Tôi không tìm cái cớ cho bản thân, ban đầu tôi vẫn luôn có thiện cảm với Tân Hạo Đình, không thể phủ nhận anh ta có cái mã khá đẹp, cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của con gái.

Vì vậy cuối cùng tôi không thể tránh được sự hấp dẫn này.

Nhưng mà tôi không ngờ rằng anh ta lại khốn nạn như vậy, xảy ra chuyện mà không dám chịu trách nhiệm.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được lời đánh giá của người phụ nữ khác về Tân Hạo Đình, đương nhiên cũng có thể nói là tình địch đánh giá.

“Vì che chở nhân tình mà anh ta coi tôi là kẻ dễ bắt nạt.

Ngày đó anh ta trơ mắt nhìn cô ta tấn công tôi mà không hề ngăn cản, rồi sau đó vứt tôi ở trong bệnh viện không hề hỏi thăm lấy một câu.” Khi Đào Bích Hồng nói ra những lời này có thể nhìn ra vẫn mang theo sự tức giận.

Tôi cũng không biết tâm trạng của mình là gì, là đồng cảm hay là sung sướng.

“Nói thật lòng, khoảnh khắc mà cô ta xông vào trong phòng, tôi còn tưởng là cô.

Nhưng không ngờ được tôi nhìn thấy một cảnh tượng khác.

Vì vậy đừng trách tôi vô liêm sỉ, nhưng cũng là tôi không còn mặt mũi nào nữa.”
Nói xong, chính bản thân cô ta cũng ngượng ngùng mỉm cười: “Được rồi, đến lượt cô nói rồi.

Tôi sẽ nghe theo cô, dẫu sao cũng là tôi nợ cô một ân tình.

Muốn đánh muốn mắng gì tùy cô.”
Sự thẳng thắn của cô ta khiến tôi phải bật cười bất đắc dĩ.

Thật ra bản thân tôi đã tính rồi.

“Tôi muốn xin cô làm một chuyện.” Tôi nói thẳng thắn, nhưng mà tôi còn rất khách khí nói một câu cầu xin.

“Nói đi.”

“Tôi muốn thế chấp hết tất cả những thứ do tôi đứng tên, đương nhiên càng nhiều càng tốt.” Tôi rất trực tiếp, không chút nào che giấu mục đích.

Bởi vì tôi biết Đào Bích Hồng là người thông minh, nếu như giả vờ lừa cô ta, vậy rõ ràng tôi không đủ thẳng thắn rồi.

“Có những gì rồi?” Cô ta hỏi thẳng.

Tôi liệt kê ra cho cô ta những tài sản cố định đứng tên tôi.

Cô ta hỏi lại: “Cô muốn vay bao nhiêu?”
Tôi nghĩ một chút, nói một con số đủ khiến cho Tân Hạo Đình không thể tưởng được.

Đào Bích Hồng suy nghĩ một lát, nói tôi cho cô ta thời gian mấy ngày để giúp tôi làm.

Đợi đến tối tôi đón con về, giáo viên nói với tôi là con bé đã được bà nội nó đón đi rồi.

Trong lòng tôi kinh hãi, nhanh chóng gọi xe đến nhà họ Tân.

Trong lòng tôi biết rõ, bọn họ muốn lấy đứa bé ra nói chuyện với tôi.

Đến nhà họ Tân, nét mặt già nua của Tân Kiến Phong dài như dãy núi Trường Bạch, ngay cả bà mẹ chồng chân lấm tay bùn ôn hòa ngày xưa cũng tối sầm mặt.


Điềm Điềm thấy tôi bước vào, khuôn mặt nhỏ bé hơi nhăn lại, lập tức nhào vào trong vòng tay tôi khóc thút thít nói: “Mẹ ơi, con muốn về nhà mình.”
Rõ ràng con bé ở đây nhất định đã phải chịu sự lạnh nhạt.

Tôi thấy hàng lông mi dài của con gái ướt sũng dính lại với nhau, có vẻ vừa mới khóc.

“Sao lại khóc rồi?” Tôi dịu dàng hỏi.

Điềm Điềm mở to mắt nhìn về phía bà nội, ôm cổ tôi không nói câu nào.

Tôi đang muốn hỏi chuyện gì.

Tân Hiểu Lan kéo mạnh cửa phòng ngủ của cô ta ra, từ trong bước ra ngoài mang theo một ý cười tà ác.

Tôi cật lực nhịn cơn tức giận xuống, khinh thường quét mắt nhìn cô ta một cái.

Cô ta khoanh tay lại, dựa vào vách tường trong phòng khách, cực kỳ giống đứa con gái ở lầu xanh đang chờ khách đến, cợt nhả nói với tôi: “Đến đúng lúc lắm, tôi muốn nói cho chị nghe một tin tốt.”.