Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 97: Chương 97





Mọi thứ trong biệt thự đều được chuẩn bị đầy đủ, nhưng có thể nghĩ, đây là hai người họ tốn không ít công sức để chăm lo tổ ấm tình yêu, nhưng có lẽ điều bọn họ không ngờ tới là đã để tôi nhanh chân chiếm trước.

Từ hôm nay trở đi, nơi này là nơi tôi bắt đầu cuộc sống mới, tôi bật cười chua xót, cứ coi như đây thật sự là món quà lớn mà Tân Hạo Đình tặng cho tôi đi.

Có điều không phải là ngày kỉ niệm kết hôn mà là ngày chứng kiến li hôn.

Tôi nói với Điềm Điềm đây là nhà mới của nó, con bé vui mừng lắm, chạy nhảy khắp nơi.

Con trẻ mãi mãi không biết nỗi đau đớn trong lòng người lớn.

Nó vừa mới ngủ, Tân Hạo Đình đã tìm tới đây.


Lúc này tuy anh ta ăn mặc chỉnh tề nhưng mặt mũi lại bầm dập, có vẻ bị đánh không nhẹ.

Sau khi anh ta vào trong, cũng chẳng quan tâm Y Mộc có ở đây hay không, trực tiếp quỳ phịch một cái trước mặt tôi.

Đây đã là lần thứ hai, đầu gối anh ta thật sự mềm nhũn cả rồi.

Tôi nhìn anh ta đầy khinh thường, thản nhiên nói: “Nếu như anh vẫn nói giống như trước đó vậy thì không cần nói đâu, anh có thể đi rồi.”
“Vợ ơi… Em đừng nói như thế, em bảo anh đi đâu được? Em ở đâu thì anh ở đó, em mới là nhà của anh.” Bộ dạng Tân Hạo Đình giống như một đứa trẻ làm sai đang đợi trừng phạt, vô cùng nghe lời, nhưng mà lời anh ta nói lúc này khiến cho tôi thực sự ghê tởm.

“Ha ha, anh cảm thấy anh nói như vậy có sức thuyết phục không?” Tôi vô tâm vô phế bật cười thành tiếng nhìn anh ta, hỏi: “Chúng ta ở bên nhau sắp mười năm rồi, Tân Hạo Đình, anh nói cho tôi biết, câu nào của anh là thật, câu nào là giả vậy?”
“Anh luôn miệng nói với tôi muốn sống hạnh phúc qua ngày, làm ra cảnh hoành tráng như vậy, nhưng trước mặt bao nhiêu người anh lại bỏ mặc khách mời ở đại sảnh, đi cùng cô ta lăn lộn trên giường?”
Tôi trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng trái tim lại đau đớn tột cùng.

“Lẽ nào lúc ấy anh không nghĩ tới tôi còn đang mỉm cười tiếp khách, chào hỏi người ta giúp anh ư? Rốt cuộc anh coi tôi là gì?”
Anh ta bò lên trước hai bước muốn kéo tôi, tôi nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút ra, đừng chạm vào tôi, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm đấy.”
Tân Hạo Đình nghe thấy tôi nói vậy, giật mình cứng đờ tại chỗ, động tác ấy giống như nháy mắt bị điểm huyệt định thân.

Tôi đứng dậy muốn tránh xa anh ta, không ngờ anh ta lại bật dậy ôm chầm lấy tôi hôn tới tấp.


Tôi không nghĩ ngợi gì nâng chân lên, dùng đầu gối thúc vào hạ bộ của anh ta, Tân Hạo Đình hét lên thảm thiết.

Y Mộc vốn định tới giúp tôi, nghe thấy Tân Hạo Đình rú lên thảm thiết thì bị dọa giật thót, đứng nguyên tại chỗ nhìn Tân Hạo Đình đau khổ ôm lấy hạ bộ quỳ dưới đất kêu rên.

Tôi không có lấy một chút thương hại nào cả, lạnh lùng nhìn về phía Tân Hạo Đình: “Chúng ta ly hôn đi.”
Tân Hạo Đình nghe thấy câu này, chịu đựng đau đớn ngẩng phắt đầu lên, trên trán vương đầy mồ hôi lạnh: “Em… Nói gì cơ? Lăng Hoa Dao, em nói thêm câu nữa đi?”
“Tôi nói mấy câu đều chung một ý thôi.

Tân Hạo Đình, ly hôn đi!” Tôi lại rất lý trí, cũng rất kiên quyết lặp lại.

“Lăng Hoa Dao, em… em không suy nghĩ gì đã… Anh không thể nào ly hôn với em đâu.” Tân Hạo Đình nhìn về phía tôi, khuôn mặt vì nhịn đau mà trở nên đỏ au, trán đầy mồ hôi, anh ta hít sâu một ngụm khí lạnh: “Anh sẽ không ly hôn đâu, chỉ là anh không khống chế được bản thân… Anh hứa với em, anh nhất định sẽ sửa mà.”
“Nhưng mà anh không thể không có em, không có con gái, không có gia đình chúng ta.

Sau này anh có thể đối xử tốt với em và con gái gấp bội, con bé không thể không có một gia đình hoàn chỉnh được.”

“Hoàn chỉnh ư? Từ khoảnh khắc anh lên giường với cô ta thì gia đình này đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi.

Anh còn thật sự coi tôi là con ngốc, có thể đùa giỡn xoay tôi như chong chóng ư.

Anh nói để tôi đứng ra diễn trò với anh, bác bỏ tin đồn, nhưng chính anh lại làm lộ chân tướng rõ ràng đấy? Tôi thấy anh đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa, mau về nghĩ xem anh nên đối mặt ra sao, tiếp theo phải diễn thế nào đi.”
Khuôn mặt anh ta cứng đờ, lập tức khôi phục trấn định: “Hoa Dao, em hãy cho anh thêm một cơ hội giải thích.”
“Giải thích? Tân Hạo Đình, tôi xin anh đừng khiến tôi ghê tởm nữa được không? Chỉ e rằng tất cả mọi người ở Giang Thành đều nhìn thấy cảnh tượng lăn giường sinh động ấy rồi, anh còn muốn giải thích ư? Tân Hạo Đình, tôi khuyên anh nên giữ lại cho bản thân một chút liêm sỉ làm người đi.”
Tôi cười đến nỗi nước mắt đã chực trào, khuôn mặt anh ta vặn vẹo, u oán nhìn về phía tôi lại không thể nào phản bác được.

Đúng lúc này Y Mộc kêu lên một tiếng: “Tân Hạo Đình, anh lên báo rồi.”.