Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 94: Chương 94





Sau một lúc, tôi sắp xếp lại cảm xúc của mình, nhìn lại bản thân rồi sau đó lặng lẽ mở cửa, nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng riêng đó và trở lại đại sảnh.

Tôi vẫn làm ra vẻ không có gì mà tiếp tục chào hỏi khách khứa, đặc biệt là những khách hàng cũ ấy, họ đều có tình cảm với tôi và tôi cũng tỏ lòng biết ơn họ.

Dù thế nào đi nữa, họ đã là cơm ăn áo mặc của tôi bao nhiêu năm rồi, tất nhiên cũng đã mớm cho người nhà họ Tân trở nên béo ú.

Hôm nay, người trong nhà họ Tân đều giống như đường làm quan rộng mở, đặc biệt là Tân Kiến Phong, ông ta vẫn thỉnh thoảng giới thiệu đứa con gái cưng của mình với khách hàng khiến tôi cũng cạn lời.

Ông ta còn tưởng rằng hôm nay Tân Hiểu Lan ăn mặc như một cô gái đẹp hiền thục thì chính là người hiền thục chắc, e rằng rất nhiều người đang chú ý đến tin nóng gần đây thì có! Nhưng đúng là tôi không nhìn thấy bóng dáng của Tân Hiểu Lan đâu cả.

Điềm Điềm đang ở trong tay của mẹ chồng, được mọi người ẵm bồng và trêu chọc.

Con gái tôi đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xinh như một thiên thần nhỏ.


Vừa nhìn thấy con gái, lòng tôi như hóa thành nước.

Thật tuyệt nếu con bé cứ mãi mãi hạnh phúc như vậy.

Hai mươi phút sau, điện thoại của tôi đổ chuông, lấy ra xem thì thấy Bùi Thiên Vũ đang gọi.

Tôi thầm nghĩ, người đàn ông này đang có bí ẩn gì mà nhất định phải bắt tôi đến căn phòng thuê ấy nhỉ?
Tôi rời khỏi đám đông nghe điện thoại thì bên tai đã vang lên tiếng anh ra lệnh cho tôi: “Mau lập tức lên tầng trên.”
Cũng không đợi tôi nói, anh đã lập tức cúp máy.

Tôi tức giận nghiến răng, dám gọi tôi đi ư?
Tôi liếc nhìn qua đại sảnh, hít sâu một hơi, vẫn không khống chế được lòng hiếu kỳ nên lặng lẽ đi ra khỏi đại sảnh, nhanh chóng đi vào thang máy lên tầng trên.

Đây là phòng dành cho khách trên tầng tám.

Tôi tìm phòng dựa theo số thẻ phòng, tôi chưa kịp mở cửa thì đã bị anh kéo vào.

Anh ôm tôi vào lòng và làm động tác suỵt, tôi ngoan ngoãn ngả vào vòng tay anh không dám hé răng nửa lời, vừa lắng tai nghe âm thanh bên ngoài nhưng lại bị nhịp tim mạnh mẽ của anh mê hoặc đến thất điên bát đảo.

Tôi kiên trì làm theo cách này trong mười phút, cuối cùng tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện ngoài hành lang.

Anh nhìn tôi rồi chỉ vào một cánh cửa kính, tôi nhìn ra, thấy có rất nhiều khách không mời mà đến đang ở trong hành lang, một số người trong đó giống như đang cầm máy quay phim.


Tôi thấy vậy thì hơi khó chịu.

Mà người dẫn đầu trong nhóm là một phụ nữ, khi tôi nhìn rõ mặt người phụ nữ đó thì rất sửng sốt.

Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn Bùi Thiên Vũ, bàn tay to của anh quay đầu tôi lại rồi thì thầm bên tai tôi: “Nhìn cho kỹ vào.”
Tôi đang dán sát vào cánh cửa, còn anh thì đang dán sát vào người tôi, tư thế này hơi ngượng ngùng nhưng tôi bị tình hình bên ngoài thu hút nên hoàn toàn không để ý đến chi tiết này.

Anh ôm chặt eo tôi, đầu kề sát tôi, hơi thở hòa quyện với nhau.

“Họ đang làm gì vậy?” Tôi khẽ hỏi.

“Suỵt!” Bùi Thiên Vũ không cho tôi nói chuyện.

Người phụ nữ mà tôi nhìn thấy không phải ai khác mà chính là Đào Bích Hồng, người bị thương mấy ngày trước vì cuồng tình với Tân Hạo Đình, có vẻ như vết thương của cô ta đã sắp lành.


Cô ta đang chỉ huy những người ở cánh cửa phòng đối diện, đúng thật là rất đông người.

Hơn nữa, tôi còn phát hiện ra trong đó còn có người là khách của gia đình tôi, tôi cảm thấy hơi hoảng hốt.

Đúng lúc này, Đào Bích Hồng ra hiệu cho một trong những nam thanh niên kia, cô ta chỉ vào cánh cửa và nói: “Mở!”
Không hiểu sao trong đầu tôi chợt bật ra bốn chữ bắt kẻ thông dâm?
Quả nhiên nam thanh niên kia không hề do dự rút thẻ phòng ra mở cửa, vừa mở cửa cái rầm đã bị người ta ầm ầm chen chúc đi vào, chỉ sợ sẽ bị lỡ mất.

Cũng ngay lúc đó tôi như nhận ra điều gì, nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Bùi Thiên Vũ, mở cửa và xách váy chạy ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cửa phòng, tôi nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ và tiếng la hét của một người đàn ông ở căn phòng đối diện: “Mấy… mấy người… muốn làm gì? Ai cho mấy người vào? Đi ra ngoài ngay.”
Tôi đột ngột dừng bước, giọng...!giọng nói đó...!sao mà quen quá....