Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 92: Chương 92





Sau khi hoàn thành thủ tục, tôi chợt nhìn thấy bóng dáng cao lớn và cường tráng nổi bật giữa đám đông kia thì không hiểu sao trái tim lại đập loạn xạ, nhưng tôi muốn trốn tránh, tôi thực sự xấu hổ khi gặp anh tại một nơi như thế này.

Tân Hạo Đình cũng nhìn thấy Bùi Thiên Vũ bước vào nên vội vàng ôm lấy tôi rồi bước đến nghênh đón.

Phải biết rằng bữa tiệc ngày hôm nay được bày ra là vì Bác Duệ Thiên Vũ, mặc dù người đến là Bùi Thiên Vũ chứ không phải tổng giám đốc Triệu nhưng tôi chắc chắn Tân Hạo Đình vẫn hy vọng rằng Bùi Thiên Vũ là người có mặt ở đây.

Hai người bắt tay nhau, mặc dù Tân Hạo Đình nói những câu rất nhiệt tình lịch sự nhưng Bùi Thiên Vũ vẫn giữ thái độ lạnh nhạt từ đầu đến cuối và tôi không nghe thấy anh nói bất cứ lời chúc phúc nào.

Công bằng mà nói, điều đó khiến tôi vô cùng thoải mái.

Dù sao trước mặt người đàn ông này, tất cả đều đã bị anh nhìn thấu nên tôi cảm thấy như đang cùng anh diễn kịch, cực kỳ gượng ép, cực kỳ xấu hổ.


Hai người hàn huyên đầy khách sáo, tôi chỉ đành đứng một bên đầy gượng gạo, đối phó theo kiểu nghĩ một đàng nói một nẻo.

Lúc này, cánh tay của tôi chợt bị người nào đó nhẹ nhàng giữ lấy, một giọng nói rất dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên: “Chị dâu, vị này là ai thế...?”.

ngôn tình hay
Tôi sửng sốt, khi vừa nhìn lại thì thứ tôi thấy đó là khuôn mặt tươi cười của Tân Hiểu Lan.

Tôi thực sự rất ngạc nhiên, chưa bao giờ tôi thấy nụ cười nào trâng tráo đến như vậy, nụ cười ngọt ngào như một đoá hoa phù dung.

Tân Hạo Đình thấy tôi lạnh lùng không nói gì thì vội vàng chạy đến giảng hoà: “A, anh Bùi, đây là em gái Tân Hiểu Lan của tôi.”
Bùi Thiên Vũ vẫn ung dung, khẽ cong môi liếc nhìn Tân Hiểu Lan rồi ánh mắt ấy lại dừng lại trên khuôn mặt tôi: “Cô Lăng, gần đây cô bận lắm à? Đã vắng hai lần trong buổi họp của Bác Duệ Thiên Vũ rồi.”
Anh gọi tôi là cô Lăng chứ không phải bà Tân.

Tôi xấu hổ đến cùng cực, nhanh chóng cười đáp lại: “Gần đây tôi hơi khó chịu, ít đến công ty.”
Tân Hạo Đình ở phía sau ôm chặt tôi lại, tôi hiểu rằng anh ta đang ám chỉ tôi phải nói chuyện thắm thiết với Bùi Thiên Vũ.

“Anh Bùi cứ tự nhiên, anh có thể đến buổi lễ mừng của chúng tôi đã là một niềm vinh hạnh lớn rồi.

Tôi đi chào hỏi các vị khách khác, đợi lát nữa lại trò chuyện tiếp vậy.” Tôi tìm cớ để rời khỏi Bùi Thiên Vũ, vào những dịp như vậy, tôi không muốn nói nhiều với anh.

Cánh tay của Tân Hạo Đình rõ ràng như đông cứng lại, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc nở một nụ cười.


Vừa rời khỏi Bùi Thiên Vũ, Tân Hạo Đình đã thì thầm vào tai tôi: “Hoa Dao, một dịp tốt như vậy, em phải tìm cách hỏi xem chúng ta còn cơ hội không.

Dù sao chúng ta phải chiến đấu để giành lấy một lần nữa, chúng ta không thể từ bỏ cơ hội lần này được.”
“Một dịp như vậy, chỉ cần người của họ xuất hiện đã chứng minh vẫn còn cơ hội, còn cần phải cố ý hỏi à?” Tôi liếc mắt nhìn Tân Hạo Đình, lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Triệu đã phái Bùi Thiên Vũ tới, điều này đã chứng minh tất cả rồi.”
Khi Tân Hạo Đình nghe tôi nói vậy thì ngay lập tức thả lỏng tâm trạng: “Bà xã nói đúng lắm, nếu là trợ lý của tổng giám đốc Triệu thì anh ta cũng là người trên vạn người dưới một người, chắc chắn vẫn có tiếng nói.”
Anh ta tự nói để giải tỏa bản thân, tất nhiên tôi biết rằng anh ta muốn lợi dụng tôi để ràng buộc Bùi Thiên Vũ, thậm chí còn không tiếc mà bán tôi cho Bùi Thiên Vũ.

Thấy tôi không trả lời, Tân Hạo Đình lại căn dặn: “Vậy có cơ hội thì bà xã đừng bỏ lỡ nhé! Chuyện làm ăn của chúng ta là chuyện lớn! Hay là...!lát nữa em đi qua bầu bạn với anh ta đi, dù sao hôm nay anh ta cũng là vị khách quan trọng của chúng ta mà.”
Tôi lạnh lùng liếc anh ta, anh ta lập tức tươi cười: “Hôm nay bà xã thật sự rất rất rất đẹp.”
Trong khi anh ta trò chuyện và cười đùa với những nhà phát triển đó, tôi nhân cơ hội quay người bước ra ngoài, muốn tranh thủ đi vệ sinh.

Tôi đụng phải Tân Hiểu Lan ở cửa, cô ta thân thiết bước đến bên tôi và thì thầm vào tai tôi: “Chị tưởng rằng chị đã thắng rồi à? Chị có tin là chẳng bao lâu nữa những thứ đó sẽ thuộc về tôi hết không?”
“Thật không? Vậy thì cô cố lên nha.” Nói xong, tôi không thèm nhìn cô ta mà cứ thế bước thẳng vào nhà vệ sinh.


Sau khi vệ sinh xong, tôi soi gương, thấy mình trong gương thật lạ đến mức bản thân còn không nhận ra.

Chẳng trách Y Mộc nói tôi gầy như que củi rồi, nhưng cũng còn may là chỗ nào cần thịt thì vẫn có thịt, về điểm này tôi rất tự tin.

Trước giờ tôi vẫn luôn là một người đẹp, càng đừng nói hôm nay lại mời thợ trang điểm, nước da trắng nõn nà, nói rằng xinh đẹp như hoa cũng không quá đáng.

Tôi cẩn thận nhìn kỹ vết thương, thật đúng là hoàn hảo.

Ở ngay chỗ chân tóc, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhìn thấy.

Khi tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua một căn phòng riêng nhỏ, cánh cửa bất thình lình mở ra, một cánh tay nắm lấy cổ tay tôi lôi vào, tôi sợ hãi kêu lên....