Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 71: Chương 71





Y Mộc nhìn thoáng qua, tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, chớp mắt.

"Hoa Dao, cậu cũng đừng nóng giận nữa.

Việc đã đến nước này, chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn thôi." Cô ấy làm người hòa giải liếc mắt an ủi tôi, hai mắt tôi đỏ bừng, xông vào phòng vệ sinh.

Sau đó tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Từ Quốc Thiên, rửa mặt lại rồi bước ra ngoài.

"Làm như thế nào, các người nói đi! Tôi...!không cần mặt mũi nữa rồi!" Nước mắt tôi lại chảy xuống, uất ức đến cực điểm.

Điện thoại của Tân Hạo Đình đột nhiên vang lên, anh ta nhanh chóng nhìn một cái rồi vội vã bắt máy, không biết trong điện thoại đang nói cái gì, sắc mặt của anh ta có chút tái nhợt, khóe môi giật giật hai cái, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi!"
Anh cúp điện thoại, vẻ mặt có chút suy sụp, cúi đầu xuống.

Y Mộc lặng lẽ trừng mắt nhìn tôi, tôi nhướng mày.

Sau một lúc, Tân Hạo Đình ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi một cái: "Anh đi ra ngoài một lát rồi quay lại.

Y Mộc, cô ở cùng với Hoa Dao đi.

Tôi xử lý chút chuyện."

“Anh làm gì vậy?” Tôi cố ý hỏi với vẻ có hơi không vừa lòng.

"Một lát sẽ về.

Yên tâm đi, nha?" Anh ta xoa dịu tôi.

Sau đó quay người bước ra ngoài.

Tiếng bước chân anh ta đi xuống lầu ngày càng xa dần, tôi vội vàng bấm gọi một cuộc điện thoại, âm thanh máy bận vang lên.

Y Mộc nhỏ giọng hỏi tôi: "Anh ta đi làm gì vậy? Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu! Sao bỏ đi rồi?"
“Yên tâm, tớ đã tiếp thêm lửa cho anh ta.” Tôi nói với vẻ trong lòng đã có dự định trước.

Sau đó, tôi lại gọi một cuộc điện thoại, lần này đã được kết nối.

Tôi nói với điện thoại: "Giúp tôi ghi âm cuộc trò chuyện của anh!"
Y Mộc há to miệng: "...!Lăng Hoa Dao, đây, đây là cậu sắp xếp à?"
"Bằng không thì sao? Anh ta vẫn không chịu nhả ra những thứ đã nuốt vào, còn muốn để tớ đến ngăn chặn tai họa cho anh ta nữa à? Cái gì cũng phải trả giá!" Tôi cầm đũa lên, gắp một miếng bỏ vào miệng, rất chua xót: "Anh ta đã hạ quyết tâm rồi!"
“Tại sao cậu không cho tớ bắt Tân Hiểu Lan ra ngoài ngay bây giờ?” Y Mộc nhìn tôi hỏi.

“Cứ từ từ.” Tôi trịnh trọng nói: “Tớ sợ anh ta còn giấu nghề, vậy tớ cũng phải có đòn sát thủ."
"Má nó! Đây toàn là cái quái gì vậy trời? Tớ còn có thể tin tưởng vào hôn nhân sao?" Y Mộc thở dài.1
Y Mộc không đợi Tân Hạo Đình quay lại đã rời đi, nhiệm vụ trợ công của cô ấy đã hoàn thành, đến điểm thì dừng mới là cảnh giới cao nhất.

Tôi lặng lẽ thu dọn bàn ăn, gọi một cuộc điện thoại cho con gái, trêu chọc con bé một hồi.

Điềm Điềm chưa bao giờ rời xa tôi lâu như vậy, tôi rất nhớ nó, nhưng nó ở bên cạnh tôi thì tôi không thể hành động thoải mái.

Khi Tân Hạo Đình trở về thì đã khuya.

Thấy tôi đã nằm sẵn trên giường, anh ta cũng lê la lên giường.

Tôi quay lưng về phía anh ta, cảm giác được bàn tay anh ta đang chạm vào lưng tôi, tôi nhàn nhạt nói: "Em mệt rồi!"
Tay anh ta thoáng cứng ngắc, lấy xuống: "Được, vậy em ngủ đi.

Lỗi của chồng, em đừng suy nghĩ nhiều.


Chồng biết là đã thiệt thòi cho em rồi, đều là anh bị người phụ nữ đó tính kế, về sau anh tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.

Chúng ta sẽ sống thật tốt, đưa con đến trường học tốt nhất."
Giọng anh ta khô khốc, mang theo một tia nghẹn ngào.

Trong lòng tôi chua xót vô cùng.

Về sau?
Làm sao còn có về sau chứ, cái người không thể ra ánh sáng đó, anh giải thích cho tôi như thế nào? Cho đến hôm nay, tôi mới thực sự chứng kiến được sự điềm tĩnh của Tân Hạo Đình, anh ta lại có một tố chất tinh thần tốt như vậy.

Thật đúng là đạt đến trình độ gặp nguy không loạn.

Cho tới bây giờ, kẻ thứ ba chân chính kia vẫn bình an vô sự dưới cánh chim của anh ta.

Chẳng lẽ về sau tôi còn phải đồng sàng dị mộng cùng với anh ta ư?
Không, tôi thà ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

Tôi thà rằng Điềm Điềm mất đi người cha lòng lang dạ sói này, còn hơn để tương lai có một ngày, hiểu được nhiều lý lẽ hơn rồi mới nhận sự sỉ nhục như vậy.

Không ngờ những việc đã định sẵn trong lòng đến lượt mình quyết định vẫn khó khăn như vậy.

Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi ướt cả gối.

Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, Điềm Điềm có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi vào lúc này.

Tình hình tiếp tục căng thẳng.


Một số người bắt đầu công cụ tìm kiếm, tìm tòi người bắt kẻ thông dâm đêm hôm đó.

Còn có kẻ tung tin, bắt đầu đề cập đến Đỉnh Hâm.

Có người đang đào bới lịch sử của Đỉnh Hâm, tôi cũng không thể thoát khỏi.

Nói cho cùng tôi mới là người sáng lập thực sự của Đỉnh Hâm.

Tất nhiên, những quần chúng ăn dưa này đang cảm thấy giận dữ bất bình thay cho tôi.

Cũng có người quá đáng hơn, bắt đầu đào bới tài tài sản đứng tên tôi, cái này thì khó coi hơn rồi.

Tình huống như vậy không thể không khơi dậy sự coi trọng của Tân Hạo Đình.

Anh ta nhanh chóng đưa ra phản hồi.

Buổi chiều ngày hôm đó, điện thoại di động của tôi nhận được một tin nhắn, thông báo khoản thanh toán tiền mua nhà lúc trước không cánh mà bay đã trở lại.

Tuy nhiên, tôi chưa kịp vui mừng thì lại nghênh đón Tân Hiểu Lan với vẻ nhớn nhác..