Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 69: Chương 69





Anh ta nói được hai chữ thì bỗng lại cảm thấy như hết hơi, nên tạm dừng ở đó.

Tôi lại tiếp tục làm việc trong tay mình, có vài lời, tôi không tiện chủ động mở miệng, hiện tại tôi là người bị hại, tôi mở miệng nghĩ cách cho anh ta, thế lại càng không hợp logic.

Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, hai người chúng tôi đều sửng sốt.

Sau đó Tân Hạo Đình bước dài đến cạnh cửa giơ tay mở cửa, ngay cả tôi cũng không ngờ, người tới lại là Y Mộc.


Y Mộc tiến vào tiện tay đóng ‘rầm’ cửa lại, sau đó nhìn về phía Tân Hạo Đình lớn tiếng quát lên một câu: "Tân Hạo Đình, anh thật sự không phải người mà! Tôi phải gọi anh là cái gì mới tốt đây? Hả?"
Tân Hạo Đình biết tính tình Y Mộc, vẫn luôn hùng hổ như vậy, hơn nữa tính cách còn tương đối thẳng thắn, cộng thêm anh ta biết Y Mộc có quan hệ cực kỳ thân thiết với tôi, cho nên Y Mộc tức giận với anh ta cũng không có gì lạ.

Ngược lại anh ta còn cúi thấp đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, tỏ vẻ cực kỳ chân thành, là thái độ mà người làm sai nên có.

"Có phải tôi đã từng nhắc nhở anh, bảo anh chú ý một chút cho tôi, đừng có nhăng nhít bên ngoài, anh đã cam đoan với tôi thế nào? Hả?" Y Mộc nhất quyết không tha mà tức giận mắng Tân Hạo Đình, tuyệt đối là dáng vẻ trọng nghĩa vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống: "Anh không khiến...!Lăng Hoa Dao thất vọng sao? Cô ấy rời xa cha mẹ ở lại Giang Thành, ăn trấu nuốt cải với anh, mò mẫm lăn lộn, anh chính là tất cả của cô ấy, anh làm như vậy, có từng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không?"
"...!Tôi sai rồi!" Tân Hạo Đình cúi gằm đầu, lí nhí nói.

"Anh cũng thật quá mù quáng, anh mở to mắt chó của anh ra mà nhìn cho kỹ, vợ anh có chỗ nào kém so với đám cỏ dại ở bên ngoài kia hả?"
"Lăng Hoa Dao, cậu cũng thật là, chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói cho tớ một tiếng? Hiện giờ ở bên ngoài dư luận xôn xao, hai người thế mà vẫn bình thản nổi, Lăng Hoa Dao, cậu có còn coi tớ là bạn thân không?"
Chuyến đến nhà này của Y Mộc suýt chút nữa khiến tôi cười ngất, cô ấy sao lại thích làm diễn viên thế không biết, diễn đỉnh tới mức sắp làm ảnh hậu được rồi.

Khoan hãy nói, lúc này Y Mộc đến can thiệp, đã khiến cho vở kịch giữa chúng tôi thăng hoa rồi.

Tôi thuận tay ném con dao thái cắm phập một cái lên thớt, tràn ngập tủi thân mà gào khóc: "...!Nói, tớ biết nói thế nào đây? Chuyện xấu hổ như vậy, tớ nói ra miệng được sao? Tớ biết nói như thế nào chứ?"

"Tớ vẫn luôn cho rằng, cho dù đàn ông trên toàn thế giới có ngoại tình thì người đàn ông của tớ cũng sẽ không, thế mà lúc này cả Giang Thành đều biết, người đàn ông của tớ bắt cá hai tay,..." Tôi lập tức ngồi xổm trên đất khóc thất thanh, tôi cũng không biết, nước mắt của tôi từ đâu mà đến.

Tân Hạo Đình bước vào phòng bếp, ôm tôi dậy: "Bà xã, anh sai rồi!"
Y Mộc nhìn dáng vẻ của tôi, có phần ngẩn người, tôi đoán có lẽ là do kỹ thuật diễn của tôi tốt quá, cảm xúc quá chân thật, cho nên cô ấy không biết nên diễn tiếp thế nào.

Một lúc lâu sau cô ấy mới thở dài: "Hai người các cậu ôm nhau mà khóc thì có ích gì? Tân Hạo Đình, lúc anh sung sướng, chắc không hề ngờ khi anh không quản được chính mình sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thương cho vợ mình nhỉ?"
Sắc mặt Tân Hạo Đình giống như tắc kè hoa, cực kỳ bẽ mặt.

"Tân Hạo Đình, việc cấp bách trước mắt là anh phải nghĩ cách bày tỏ thái độ, bác bỏ tin đồn chứ?" Y Mộc bày ra dáng vẻ người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê mà chỉ bảo, một câu tựa như khiến người trong mộng bừng tỉnh, đôi mắt Tân Hạo Đình sáng lên.

Sau đó cô ấy nhìn về phía hai người chúng tôi nói: "Ai da, lại còn đứng đó làm gì nữa, nhanh ra ngoài đi! Tân Hạo Đình, anh gọi chút đồ ăn ngoài là được, tôi còn đang đói đây, với trạng thái cảm xúc hiện tại của hai người, tôi thật không dám ăn cơm hai người làm, đồ ngon đến đâu mà tâm tình không tốt thì làm sao ăn nổi."

Tân Hạo Đình vội làm theo, gọi vài món bên ngoài.

Sau đó lại kéo tôi đến, ngồi vào chỗ bên cạnh anh ta, dịu dàng nhỏ nhẹ xoa dịu tôi.

Trong lòng tôi cực kỳ bội phục sự nhanh trí của Y Mộc, lúc này cô ấy tới “bày mưu tính kế” tuyệt đối là giúp tôi một chuyện lớn.

Cô ấy có thể nói ra những lời mà trước mắt tôi không thể nói, cho dù Tân Hạo Đình có giảo hoạt đến đâu, nhưng lúc như thế này, sự phòng bị của anh ta sẽ trở nên mỏng manh nhất..