Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 57: Chương 57





Tôi có cảm giác Bùi Thiên Vũ đã bước ra khỏi căn phòng này, sau đó, tôi nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện ngoài cửa, sau đó nữa thì, tiếng đóng cửa vang lên, người nào đi đã quay lại.

“Cô không thấy khó thở hả?" Giọng nói Bùi Thiên Vũ lại vang lên lần nữa, quả nhiên, ngay giây tiếp theo, tôi thật sự không thể thở nổi, chậm rãi xốc một góc chăn lên để hít thở.

Tôi phát hiện anh đang đứng trên cao nhìn tôi, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, trông khác vẻ đẹp trai thường ngày.

Đây thực sự là một Bùi Thiên Vũ ít khi nói cười mà tôi quen biết sao?
Phát hiện tôi ngẩn người một chỗ, anh vươn cánh tay dài ra, túm lấy cái chăn che trên người tôi quấn lại, sau đó vòng tay bế tôi lên ôm vào trong ngực, hành động của anh khiến tôi sợ muốn bay mạng: "A...!Anh anh anh, anh định làm gì?"
Khoảng cách quá gần, hơi thở của anh vây quanh tôi, khuôn mặt anh tuấn càng lúc càng gần tôi hơn, tôi bắt đầu cảm thấy khó thở.

Đột nhiên, tôi bỗng nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, chúng tôi đã hôn nhau điên cuồng bên bờ sông, đúng là xấu hổ quá mà.


Mọi người thường nói rượu vào là mất hết lý trí, đạo đức, bây giờ tôi tin rồi.

Ánh mắt anh sáng như sao: "Cô nghĩ nhiều quá rồi, yên tâm đi! Tôi không đến mức bụng đói vơ quàng đâu, sao có thể nhân lúc người ta gặp khó khăn mà làm chuyện đấy được! Tôi chỉ cởi quần áo rồi giúp cô tắm rửa thôi, tại cô ói nên người hôi lắm!"
Đầu tôi nổ "bùm" một tiếng, xấu hổ đến cực điểm, tôi đã làm gì đêm qua vậy chứ? Người đang được nhắc đến là tôi sao? Chuyện này thật sự không thể tin được.

“Cái đó...!Để tôi mặc quần áo vào đã!" Tôi lắp bắp nói, cố sức giãy giụa trong lồng ngực anh.

Anh càng siết chặt vòng tay, nhìn tôi: "Lợi dụng việc say để giết lừa!"
“Có con lừa nào đẹp như anh sao?" Tôi thuận miệng đáp lại một câu, nhưng lời vừa thốt khỏi miệng tôi đã muốn cắn đứt đầu lưỡi mình ngay lập tức rồi.

Anh lặng lẽ cười, tự cho là đúng, đáp lại: "Cách nói này cũng không sai."
Có điều anh khá tử tế, xoay người đặt tôi xuống, rồi duỗi tay lấy quần áo của mình, sau đó lập tức ra khỏi phòng, đi ra phòng ngoài.

Tôi vội vã vùng vẫy, bò ra khỏi chăn, run run rẩy rẩy mặc quần áo, sau đó kiểm tra kĩ càng tỉ mỉ từ trên xuống dưới một lượt, thử xem có gì không ổn không.

Sau khi chắc chắn, tôi cầm túi xách của mình, đi ra khỏi phòng trong, muốn chạy thật nhanh ra ngoài.

Nhưng không ngờ, anh dường như đã có phòng bị từ trước, còn tôi thì không chuẩn bị trước, vì đang sẵn đà chạy nhanh nên không lường được mà lao thẳng vào lồng ngực anh, đầu đập vào khuôn ngực kiên cố rắn chắc khiến con mắt xoay tròn.

“Làm gì vậy? Đừng có động tay động chân!" Tôi giãy giụa kháng nghị.


“Tối hôm qua tôi đã uống rượu với cô, sau đó lại giúp cô ngủ, chăm sóc cô cả một đêm, cô cũng nên khen thưởng tôi chứ nhỉ?" Anh nở nụ cười quỷ dị.

Hai tay tôi chống trên ngực anh, trừng mắt nhìn anh: "Cái gì...!Khen thưởng cái gì chứ? Anh...!Anh đừng có mà được một tấc đã đòi tiến thêm một thước như thế!"
Con ngươi thâm thúy, sâu thẳm của anh nhìn thẳng tôi, nó giống như một hồ sâu đen nhánh, nhưng dường như cũng có cả từ trường trong đó, khiến tôi không có cách nào dời tầm mắt ra hướng khác.

Giây tiếp theo, anh cúi đầu hôn tôi, không thuận theo thì anh không buông, tôi hoài nghi bản thân mình đã trúng độc.

Hồi lâu sau, anh mới chịu buông tôi ra: "Giữ tỉnh táo, tôi sẽ giúp em!"
Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh lại đặt lên môi tôi một nụ hôn, có điều, nụ hôn này chỉ lướt qua nhẹ nhàng.

Không đợi anh có cơ hội mở miệng, tôi xoay người mở cửa chạy ra ngoài, tất cả mọi chuyện xảy ra hệt như một giấc mơ, nó đến bất ngờ khiến tôi không kịp phòng bị.

Nói đến là đến, lòng tôi bây giờ rối như tơ vò, thời điểm như vậy, cảnh ngộ như vậy, tôi cảm thấy có điểm gì đó mơ hồ không rõ ràng, liệu có phải tôi xuất phát từ việc trả thù không?
Nhưng mà, tôi cảm nhận rất rõ sự say lòng và nỗi kích động.


Tôi chạy một mạch xuống lầu, lái xe rời đi, đi một mạch về công ty.

Mãi cho đến khi ngồi trên bàn làm việc, tôi vẫn không thể ổn định tâm trạng của mình, không thể phân biệt rõ rốt cuộc cảm xúc này là gì.

Tôi hít sâu mấy hơi, nhắc nhở bản thân, không thể quên hết tất cả.

Tôi không biết cuộc chiến hôn nhân của tôi sẽ tiếp tục kéo dài trong bao lâu, tôi cần phải nỗ lực hơn nữa, tôi không thể để mình đi lạc vào con đường khác, tôi cần phải đảm bảo chắc chắn con gái mình sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Tôi còn chưa kịp định thần trở lại thì Tân Hạo Đình bất ngờ đẩy cửa đi vào..