Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 56: Chương 56





Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau như muốn hút lấy đối phương, cánh tay anh càng lúc càng siết chặt hơn, nó khiến tôi dường như không thở nổi, tôi giơ tay khẽ đẩy, nhưng bản thân lại yếu ớt không đủ sức.

Cuối cùng, tôi lựa chọn vòng tay ôm lấy eo anh, một khắc đó, tôi cảm giác được cơ thể anh thoáng cứng đờ.

Ngay giây tiếp theo, anh cúi thấp đầu, môi anh chạm đến môi tôi, nụ hôn của anh tựa như trận cuồng phong bão táp bất ngờ ập đến.

Cuối cùng Bùi Thiên Vũ cũng chịu buông tôi ra, tôi dùng sức hít một hơi, hương vị không khí trong lành mới mẻ trộn lẫn mùi nước sông xộc lên mũi, tôi không dám nhìn anh, cầm chai rượu muốn rót tiếp, nhưng anh lại vươn tay giật lấy.

“Cô không thể uống nữa!" Giọng nói của Bùi Thiên Vũ trở nên nghiêm khắc.

Tôi nheo mắt, nói: "Chuyện của tôi ai cần anh lo...!Đây là tôi bỏ tiền ra mua, anh nghĩ rằng tôi rất có tiền sao?"
Đầu lưỡi tôi có hơi cứng, giờ phút này, tôi tỉnh ba phần nhưng say đến bảy phần, nếu là trước kia thì tôi uống được, nhưng vào lúc này thì, rượu vào lòng lại càng đau, trái tim khổ sở, đầu đau như búa bổ vì say, toàn thân tê dại.


“Tôi muốn cạn ly cho cái quá khứ này!...!Tôi muốn được sinh ra thêm lần nữa!" Sau khi gào lên với dòng sông nước chảy cuồn cuộn, tôi bất lực cười khanh khách, ngã vào lồng ngực anh.

“Cô phải giữ tỉnh táo!" Dứt lời, anh đỡ tôi đứng dậy, rồi bế ngang người tôi lên: "Tôi sẽ giúp cô!"
Những lời anh nói càng khiến tôi mơ hồ, tôi không biết rốt cuộc anh đang có ý gì, còn đầu óc tôi thì càng lúc càng trở nên đờ đẫn.

Lúc này, người tôi giống như đang bay trên những đám mây, Bùi Thiên Vũ ôm tôi đi nhanh về phía trước.

Sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại nói với tôi rằng, tôi nhất định phải tránh xa người đàn ông này.

Tôi tỉnh lại vào ngày hôm sau.

Đầu tôi đau đến nỗi muốn nổ tung, tôi mệt mỏi trở mình, vẫn chưa muốn mở mắt, nhưng cơn khát nước khiến tôi không nhịn nổi.

“Cô tỉnh rồi?"
Một giọng nói cực kỳ dịu dàng mà trước nay tôi chưa từng nghe nay lại đột nhiên vang lên bên tai, tôi kinh hãi, mở to hai mắt, sợ hãi nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Nhưng khi ánh mắt tôi chạm đến khuôn mặt anh tuấn với những đường góc cạnh rõ ràng thì, tôi bị dọa sợ đến nỗi kêu lên thất thanh, muốn lùi về sau hòng chạy trốn, nhưng lại bị anh kéo mạnh trở về: "Ngã xuống đất bây giờ!"
Tôi ảo não nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu lục lại trí nhớ, tại sao lại là anh? Tôi...!Tôi đã làm gì vậy?
Tôi cảm giác trong chăn có gì đó rất thoải mái, lặng lẽ thò tay vào sờ lên người mình kiểm tra thử, cái quái gì thế này, tôi rên thầm trong lòng! Tôi đã ngủ trong trạng thái khỏa thân từ bao giờ vậy.


“Sợ sao?” Giọng nói Bùi Thiên Vũ nghe có phần mê hoặc, có phần xấu xa và có cả một chút ấm áp.

“Bùi Thiên Vũ, anh...!Anh, chúng ta..." Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Hối hận hả?” Đôi mắt anh như tia điện, nhìn thẳng tôi, nhưng trong đôi mắt ấy dường như vẫn còn chút lưu luyến gì đó.

Chiếc áo tắm rộng thùng thình khoác trên người anh cứ dịch chuyển, khiến khuôn ngực kiên cố rắn chắc của anh cứ ẩn rồi lại hiện trước mắt tôi.

Tôi nhìn sang chỗ khác, nhíu mày hồi tưởng lại xem tốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tôi như sắp phát điên, tôi không muốn như vậy, tôi không muốn bản thân mình sẽ được xếp chung kiểu khốn nạn như Tân Hạo Đình.

Đối với tôi mà nói, sự trong sạch có lẽ là điều quan trọng hơn tất cả.

Bùi Thiên Vũ nhìn biểu cảm của tôi, anh cẩn thận quan sát tôi, giống như đang cố thăm dò suy nghĩ của tôi, nhưng cánh tay anh vẫn túm chặt tôi không chịu buông.

Tôi bị anh nhìn tới phát cáu, tiện đà tức giận hỏi: "Anh nói mau, anh đã làm gì tôi rồi hả?"

“Cô nghĩ tôi đã làm gì?" Anh hỏi lại, khóe miệng cong lên thành một đường.

Bùi Thiên Vũ của hiện tại rất khác với quá khứ, có điều, tôi cũng không hiểu rõ anh của quá khứ lắm.

Khuôn miệng khô khan của tôi khẽ động, rủa thầm trong lòng, Bùi Thiên Vũ này đúng kiểu không ra bài theo kịch bản, tại sao anh lại tìm được tôi? Vì cớ gì mà hành tung của tôi thế nào anh đều nắm rõ?
Anh buông tay, dịu dàng hỏi một câu: "Muốn uống nước không?"
Sau đó, anh lại nở một nụ cười, nhưng không hiểu sao, tôi thấy nụ cười đó có phần xấu xa.

Châm chọc cái gì chứ? Tôi chỉ khát nước thôi có gì mà không được?
Không làm gì sao, đang lừa ma đó hả? Không làm gì, tôi phiền muộn cực kỳ, một đời trong sạch của tôi phải làm sao?
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên, tôi vội chui vào chăn trốn..