Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 55: Chương 55





Tôi bước đi mà chẳng có mục đích gì, trong lúc bất tri bất giác đã đi tới bờ sông.

Tôi mua rượu, hẹn mẹ chồng đón con gái rồi yên tâm ngồi bên bờ sông uống rượu.

Công ty đã trở thành một cái vỏ rỗng, có vẻ như nó đã sắp hoàn thành sứ mệnh của mình rồi.

Vì nhà họ Tân đã sung túc đầy đủ, đến cuối cùng bản thân tôi lại tay trắng.

Thảo nào Tân Hiểu Lan lại dám ầm ĩ nói với tôi rằng dù tôi có bước vào cửa thì cùng không phải người trong nhà bọn họ mà không có chút sợ hãi nào như thế.

Nhưng dù là vậy, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho cái lò sưởi duy nhất còn sót lại của tôi.

Tối hôm qua ở nhà họ Tân, tôi nghĩ mình cứng cỏi bao nhiêu, miệng lưỡi nhanh nhẹn thế nào nhưng cuối cùng đổi về lại là một chiếc xe dỗ dành cô ta khi phải chịu thiệt thòi, thật là nực cười.

Mà khi bố mẹ tôi cần năm mươi vạn để cứu mạng, anh ta lại nổi giận lôi đình.


Càng nghĩ đến đó, tôi càng đau như bị ai đó khoét tim đào phổi, tức giận đến mức lồng ngực nghẹt thở.

Điện thoại kêu liên tục, tôi cũng không biết mình đã nói gì khi nhấc máy, tôi có hơi say rồi.

Khi màn đêm buông xuống, các tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau ở bờ đối diện bật đèn đuốc sáng trưng, nhưng không có tòa nhà nào được thắp sáng vì tôi, tôi đã không còn gì cả rồi.

Tôi nâng chai rượu lên hướng về phía vô số tòa nhà được thắp sáng nhưng lại bị một bàn tay to lớn giật mất, sau đó có một giọng nói trầm thấp vang lên: "Lăng Hoa Dao..."
Tôi nheo mắt quay đầu lại nhìn.

Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy người đứng phía sau là người đàn ông đã chứng kiến cảnh tôi xui xẻo nhiều nhất trên đời.

Tôi lắc đầu cười khúc khích: "Là anh à? Anh...!Sao anh biết tôi ở đây? Tôi không...!không làm rơi thứ gì ở chỗ anh nhỉ?"
“Hôm qua vừa mới đau xong mà bây giờ cô đã quên lời dặn của bác sĩ rồi hả?” Bùi Thiên Vũ nhìn tôi trách mắng.

"Đừng...!nói lời dặn của bác sĩ! Cụt hứng..." Tôi nhìn anh ta, vươn tay kéo ống tay áo của anh ta: "Nào...!đến đây uống rượu với tôi!"
Trong lúc nhất thời, thậm chí lời của tôi còn có chút mùi vị như đang làm nũng.

Hẳn là do tôi cảm thấy một mình vắng vẻ quá nên bỗng nhiên có người bầu bạn khiến tôi cảm thấy vui vẻ, hoặc là do tôi còn mang một trái tim thiếu nữ.

Anh ta đứng đó rất lâu và cứ yên lặng nhìn tôi như vậy, tôi lắc cánh tay của anh ta nói: "...!Uống với tôi!"
Cuối cùng anh ta cũng nhảy lên bờ đê sông, ngồi bên cạnh tôi.

Anh ta mở thêm hai chai rượu mới, đặt một chai vào tay tôi rồi chạm chai với tôi một cái, sau đó ngẩng đầu uống một ngụm.

Tôi cười khanh khách, nói với anh ta: "Cảm ơn...!anh có thể ở lại với tôi!"
"Nói một chút về lý do uống rượu đi."

“Uống rượu… Còn cần lý do sao?” Tôi lại uống thêm một ngụm nữa: “Vui vẻ có được tính không?”
Tôi nhìn ánh đèn ở bờ bên kia như một kẻ ngốc: "Ăn mừng...!Tôi nhìn rõ mọi chuyện, tôi trắng tay rồi! Ha ha, người tôi xem là chồng đã sớm bện cho tôi một tấm lưới to, tôi vừa chui vào đã là vài năm, đúng là ngốc nhỉ? Ha ha...!Công ty trống rỗng, tiền không còn, a...Tôi có con gái! Không lỗ! Tôi thua hết thảy nhưng vẫn còn một đứa con gái.

"
“Bây giờ cô định làm thế nào?” Anh ta hỏi tôi nhưng không nhìn tôi, mà nhìn ánh đèn của những tòa nhà ở đối diện.

“Tôi muốn ly hôn, khiến anh ta muôn đời muôn kiếp cũng không thể trở mình được!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, ý nghĩ này đặc biệt rõ ràng trong đầu tôi.

“Chỉ dựa vào cô ư?” Anh ta quay đầu lại nhìn tôi: “Uống rượu say đến mức muốn chết muốn sống ở đây là có thể báo thù bọn họ à? Không ngờ cô lại là người ngu xuẩn đến vậy!”
“… Anh làm gì thế, đả kích tôi à?” Tôi có chút không vui, miệng lưỡi người đàn ông này đúng là chanh chua.

"Tôi nói vậy mà là đả kích cô sao? Chẳng phải bây giờ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta dọn hết mọi thứ, lái xe mới, đến thành phố khác sống thong dong vui vẻ sao? Tôi chỉ thấy cô ở chỗ này uống đến mức không say không ngừng, ngoài ra còn làm chuyện gì khác không? Hô khẩu hiệu là có thể báo thù à?”
Lời nói của anh ta đánh thẳng vào điểm đau yếu nhất trong lòng tôi, sự hổ thẹn đánh úp vào người tôi, lòng tự tôn khiến tôi trở nên cuồng loạn: "Anh… Dựa vào đâu mà nói như vậy? Dù tôi có ra sao cũng chưa đến lượt anh nhắc nhở tôi đâu nhỉ?"
"Vậy sao?"
Khoảng cách quá gần, tôi có thể cảm nhận được hô hấp của anh ta.

Tim tôi đập rất nhanh, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt anh ta lúc sáng lúc tối như được dát một tầng màu vàng.


Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện hình ảnh anh ta ôm tôi ở đây vào ngày hôm đó.

Tôi bất giác lắc đầu, cố gắng để mình tỉnh táo một chút.

Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Thiên Vũ đột nhiên kề sát vào tôi, mang theo một loại quyến rũ và gian ác chỉ mỗi mình anh ta có, thấp giọng nói thật nhỏ: "Xem ra cô vẫn quan tâm đến anh ta."
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, một cảm giác vi diệu lập tức khiến tim tôi tê dại, như muốn nuốt chửng lấy tôi.

Tôi trốn về sau theo bản năng nhưng lại bị một cánh tay dài kéo về và ấn vào lồng ngực rộng lớn của anh ta.

“Tôi đáng sợ đến vậy sao?” Đôi mắt anh ta như muốn che giấu cả dải ngân hà.

Tôi ngẩng mặt lên, nhìn gương mặt tuấn tú, đôi mắt sâu thẩm, đường nét cương nghị và đôi môi mỏng của Bùi Thiên Vũ.

Giờ khắc này, tôi như rơi xuống vực sâu vạn trượng vậy....