Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 51: Chương 51





Tôi tỉnh dậy và thấy mình đã nằm trên giường trong phòng cấp cứu, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, cơn đau như long trời lở đất kia đã biến mất, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.

Bên cạnh chỉ có Bùi Thiên Vũ với vẻ mặt lo lắng, có lẽ anh ta đã đưa tôi đến bệnh viện, tình huống đột ngột của tôi đã khiến anh ta sợ hãi, tôi cảm thấy hơi áy náy.

“Dọa anh sợ à? Xin lỗi!” Tôi cười gượng gạo: “Lúc nào gặp anh cũng để anh nhìn thấy tình cảnh xấu hổ nhất của tôi.

Cám ơn anh, lại cứu tôi nữa rồi.”
“Bây giờ cô khỏe rồi chứ?” Anh ta cẩn thận nhìn khuôn mặt tôi, hỏi với vẻ không an tâm.

“Tôi bị sỏi mật, bệnh cũ tái phát thôi.” Tôi thản nhiên nói.

Anh ta gọi bác sĩ đến và kiểm tra lại cho tôi, bác sĩ thông báo chi tiết về tình trạng của tôi cũng như các biện pháp phòng ngừa, sau đó nói với Bùi Thiên Vũ rằng sau khi truyền dịch xong thì có thể về.


Anh ta lại không an tâm mà xác nhận lại một lần nữa.

Sau khi bác sĩ đi khỏi, tôi an ủi anh ta: “Yên tâm, căn bệnh này của tôi chính là như vậy đấy, lúc đau thì đau kinh khủng nhưng khi cơn đau qua đi là lại không hề cảm thấy gì nữa.”
Anh ta gật đầu, sau đó nói với tôi: “Thông báo cho...!người nhà của cô không?”
Tôi lắc đầu, người nhà ư? Đối với tôi bây giờ, người nhà duy nhất của tôi còn quá nhỏ, ngoài con gái tôi, tôi không có ai là người nhà cả.

Đã không còn ai thật sự quan tâm đến mình nữa, cần gì phải nhìn anh ta đến đây diễn trò chứ.

Ngay cả tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà lại biến thành tình huống như vậy, tôi không biết mình đã làm gì sai mà lại khiến anh ta phản bội tôi như thế này.

Điều đau lòng nhất của một người không phải là bị đối thủ hạ gục, mà là bị chính người thân tín nhất lừa dối.

Thấy tôi không nói gì, anh ta bổ sung thêm: “Nếu cô cần gì, cứ nói với tôi.”
Tôi lặng lẽ lắc đầu, sau khi truyền dịch, anh ta cứ khăng khăng muốn đưa tôi về nên tôi đành phải nhờ anh ta đưa tôi đến nhà trẻ để đón con gái.

Anh ta cũng không hỏi nhiều, khi đến nhà trẻ, tôi bảo anh ta về trước.

Anh ta xác nhận lại lần nữa là tôi không sao rồi mới lái xe đi.

Khi đón được con gái, không ngờ xe của Tân Hạo Đình cũng vừa tới nhà trẻ, Điềm Điềm sung sướng nhảy vào ôm chầm lấy anh ta.

Khi anh ta nâng con gái lên cao, tiếng hét phấn khích của con bé kèm theo tiếng cười như tiếng chuông bạc đã thu hút nhiều bậc phụ huynh dừng lại.

Diễn tròn vai gia đình hạnh phúc.


Anh ta nói mẹ anh ta đã nấu cơm xong rồi và kêu chúng tôi về ăn cùng.

Tôi không muốn đi, đặc biệt là tôi không muốn đối mặt với Tân Hiểu Lan, nhưng nhìn dáng vẻ thích thú của Điểm Điềm đã kêu gào muốn đến nhà ông bà nội nên tôi không muốn để con bé thất vọng.

Dù sao những người đó cũng là người thân của con bé, tôi không biết thời gian này còn có thể kéo dài bao lâu đây?
Trong xe, Từ Quốc Thiên gọi cho tôi, tôi liếc nhìn Tân Hạo Đình đang lái xe phía trước rồi nhấc máy.

Cậu ta nói với tôi rằng người phụ nữ đến công ty để tìm Tân Hạo Đình là Đào Bích Hồng, là bạn tri kỷ của một vị giám đốc ngân hàng, biết được một ít nội tình.

“Được, tôi hiểu rồi!” Tôi cúp máy mà không để cậu ta nói thêm.

Tân Hạo Đình rất nhạy cảm, khi tôi cúp máy, anh ta tỏ vẻ thản nhiên hỏi tôi là ai gọi đến.

“Em nhắm được một đôi giày cho mẹ anh, lúc ấy không có số, giờ họ đã tìm được một đôi nên bảo em đến lấy.” Tôi nói một cách trôi chảy.

“Vậy bây giờ đi lấy đi, vừa hay lát cũng qua chỗ mẹ luôn.” Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi từ gương chiếu hậu.


Tôi nhìn anh ta và ung dung thản nhiên nói: “Hôm nào cũng được, không tiện đường.”
“Đâu có, chỉ là chuyện đạp một cú chân ga thôi mà!” Trông anh ta rất chăm chú, nhưng thật ra tôi biết anh ta muốn kiểm chứng.

“Thành phố giày Huệ Phong trên đường Quảng Dụ!” Tôi trả lời.

Anh ta vẫn nhìn vào mặt tôi, sau đó quả thật đã đổi hướng ở ngã tư phía trước.

Tôi nắm chặt tay và tức giận thầm mắng! Đồ cặn bã, hôm nay tôi sẽ cho anh một cơ hội.

Xe chạy một mạch như bay và chẳng mấy chốc đã đến thành phố giày, anh ta đậu xe rồi nhìn tôi nói: “Anh đi với em nhé!”
Tôi khẽ hừ giọng, xem ra anh ta không tin tôi, muốn khiến tôi phải xấu hổ đây mà..