Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 42: Chương 42





Đây chính là lời thề sống còn của tôi.

Tôi sẽ hồi sinh và sống như một con người hoàn toàn mới.

Y Mộc thấy vẻ mặt quyết tâm của tôi thì lắc đầu bất lực, khẽ khàng khuyên nhủ: “Ăn chút gì đi.”
Tôi gật đầu, rồi cô ấy vội vàng ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho tôi.

Tôi dẹp tâm trạng và vẻ mặt của mình qua một bên rồi bước ra khỏi phòng.

Ăn cơm xong, tôi nói với Y Mộc: “Tớ đi đón con gái.”
“Cậu ổn không? Hay là cậu cứ an tâm ở lại đây hai ngày đi, đợi cậu trở lại bình thường hãy về.”
Tôi biết cô ấy đang lo lắng, tôi nhìn cô ấy và nói một cách chắc nịch: “Tớ sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy đâu.

Tớ phải lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, tất cả!”

“Vậy thì cậu giải thích thế nào về việc cậu không về quê?” Y Mộc hơi lo lắng.

Tôi bình tĩnh nói: “Tớ tự có cách.”
Sau đó, tôi thay quần áo, lấy túi, mở điện thoại lên.

Trước khi đi, tôi nói với Y Mộc: “Y Mộc, lấy cái áo khoác đó đi giặt giúp tớ với.”
“Để tớ tiễn cậu đi.” Y Mộc cũng vội vàng lấy túi và mang giày vào, cũng lấy cả chiếc áo khoác kia.

Trên đường đi, Y Mộc hỏi tôi muốn làm gì tiếp theo, tôi lắc đầu: “Tớ vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tớ sẽ không bao giờ tha cho họ.”
Điện thoại vừa mở lên thì có rất nhiều âm báo, tôi gọi ngay cho mẹ thì được biết bệnh tình của bố đã khá hơn, nghe giọng điệu của mẹ tôi thật sự rất mừng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng là ông trời có mắt!
Tôi nói với mẹ rằng khi cơn bão đi qua, nhất định tôi sẽ về.

Cúp điện thoại, tôi lướt xem nhật ký cuộc gọi, còn có vài cuộc điện thoại của Tân Hạo Đình.

Tôi thực sự không đủ can đảm để gọi điện cho anh ta, nhưng tôi đã gọi điện cho mẹ chồng và nói rằng tôi không về quê kịp, bảo bà ta hôm nay không cần đến đón Điềm Điềm.

Khi tôi với con gái về nhà, mọi thứ lại tiếp tục như bình thường.

Tân Hạo Đình nhìn thấy chúng tôi về thì niềm nở: “Bà xã, con gái cưng, hai người về rồi à? Bố đã làm đồ ăn ngon cho hai người rồi, mau rửa tay rồi ăn cơm nào.”
Rõ ràng là anh ta đã biết tôi không về được nên ân cần bước đến và cầm lấy đồ trên tay tôi: “Tối qua anh đi xã giao về trễ quá, điện thoại lại hết pin, lúc nạp pin anh lại quên mở máy nên mới lỡ cuộc gọi của em.

Anh còn tưởng em đã hạ cánh an toàn nên gọi điện báo bình an cho anh đó chứ.”
Trong giọng nói của anh ta giấu giếm vẻ thăm dò.

“Sáng nay anh vội gọi điện cho mẹ, lúc ấy mới biết em không đi được.


Không phải em đã giận anh rồi đó chứ, anh có gọi cho em mà em không bắt máy khiến anh lo quá.

Bà xã…”
Tân Hạo Đình đưa tay ra định ôm tôi, tôi bèn né tránh, kéo Điềm Điềm đi vào phòng tắm rửa tay.

Thế nhưng Tân Hạo Đình lại chạy đến như một con chó: “Bà xã, em đừng tức giận nữa được không? Em có biết anh không liên lạc được với em thì đã lo lắng như thế nào không? Cả ngày hôm nay em đã đi đâu vậy? Có phải Y Mộc đã đón em không?”
Đột nhiên tôi buồn nôn và nôn khan nên vội đẩy Điềm Điềm ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Cố gắng kìm lại cảm giác ghê tởm này, tôi tự nói với bản thân phải nhẫn nhịn! Tôi không thể kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ được, vì tôi và con gái nên nhất định tôi phải nhịn.

Sau khi rửa mặt, tôi kìm nén lửa giận trong lòng, mở cửa bước ra khỏi phòng tắm: “Điềm Điềm, ăn cơm thôi.”
Tân Hạo Đình vừa thấy thì vui mừng khôn xiết: “Đúng, cục cưng, ăn cơm thôi.”
Nói xong anh ta đến kéo tôi, đúng lúc cầm vào vết thương đang được băng bó của tôi, tôi đau đớn hét lên.

Tân Hạo Đình giật mình, lúc này mới nhìn thấy vết băng bó trên cánh tay tôi: “Bà xã, em sao vậy? A? Sao lại bị thương, mau cho anh xem nào.”
Trông anh ta rất lo lắng, tôi thật sự không ngờ người đàn ông đã sống với tôi nhiều năm như vậy lại có kỹ năng diễn xuất tốt đến thế.


Anh ta không tham gia vào giới nghệ sĩ thì thật đáng tiếc, nếu không chắc chắn sẽ giành được tượng vàng rồi.

“Nói đi, sao lại bị như vậy?” Không ngờ anh ta lại rống lên.

“Còn hỏi nữa à? Nếu tối hôm qua anh đi đón em thì sao bị vậy được chứ?” Tôi cũng ngoan cố, diễn xuất cũng cực kỳ sinh động.

Đôi mắt của Tân Hạo Đình nheo lại: “Sao lại vậy? Xin lỗi bà xã, là lỗi của anh, nhưng em phải nói cho anh biết sao lại bị thương chứ?”
“Ăn cơm đi! Em không muốn nói!” Tôi giảm bớt thái độ vì sợ sẽ khiến cho Điềm Điềm sợ hãi.

Vừa nói tôi vừa ôm Điềm Điềm đến chỗ ngồi của con bé, cầm chén bón cho con ăn.

Tân Hạo Đình sững sờ một lúc, sau đó đành phải ngồi bên cạnh chăm sóc cho mẹ con chúng tôi ăn cơm với thái độ rất nhẹ nhàng và ân cần.

Thực ra, tôi biết rõ rằng anh ta không hề để tâm đến vết thương của tôi, mà chỉ lo chuyện tối hôm qua sẽ bị lộ nên mới quan tâm đến việc tôi đã đi đâu..