Những lời Vệ Triết nói giúp tôi có thể xác định mối quan hệ rõ ràng giữa Bùi thị và Bác Duệ Thiên Vũ.
Hóa ra trước giờ tôi vẫn luôn hồ đồ về những quanh co này.
“Điều đó có nghĩa là, sau khi vợ chồng Bùi Bác Hãn gặp tai nạn, Bùi Du Thanh đương nhiên nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, thay mặt tiếp quản Bác Duệ Thiên Vũ.”
“Đúng vậy, bởi vì khi đó Bùi Thiên Vũ mới chỉ có mười tuổi.” Vệ Triết nói rất cụ thể.
Về điểm này cuối cùng cũng được làm rõ, nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao qua nhiều năm như vậy Bùi Thiên Vũ mới tiếp nhận Bác Duệ Thiên Vũ.
Vệ Triết tiếp tục nói: “Mà lúc này, Bùi Du Thanh lại càng nguy hiểm, bà ta muốn nhân lúc Bùi Thiên Vũ đang hôn mê, hợp nhất việc kinh doanh giữa Bác Duệ Thiên Vũ và Bùi thị, cho nên mới làm lũng đoạn cổ phiếu, mạnh mẽ buộc chặt Bùi thị và Bác Duệ Thiên Vũ với nhau.”
Tôi có hơi sốt ruột: “Vậy thì chẳng phải Bùi Thiên Vũ sẽ tổn thất nghiêm trọng sao, vất vả suốt nhiều năm như vậy, thế có khác nào anh ấy tự đi may áo cưới cho người chứ?”
“Cho nên, hành động lần này của Bùi Du Thanh đã gây chấn động trên dưới khắp tập đoàn tài chính, thực chất bên ngoài vẫn luôn gọi là tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ, nhưng trong nội bộ, họ luôn tách biệt Bùi thị và Bác Duệ Thiên Vũ ra.
Hai thế lực này không tương thích với nhau, xung khắc như nước với lửa.
Theo tôi nghĩ, sở dĩ tập đoàn tài chính bọn họ gọi là Bác Duệ Thiên Vũ cũng có nguyên nhân.”
Tôi lập tức hiểu được đại khái điều Vệ Triết muốn truyền tải: “Ý của anh là, bề ngoài Bùi Du Thanh là để tỏ lòng kính trọng với anh trai mình…”
Còn chưa đợi tôi nói xong hết câu, Vệ Triết đã hừ lạnh một tiếng nói: “Bà ta đâu chỉ có vậy, để tôi nói chị nghe, bà ta làm vậy là vì muốn nắm giữ quyền lực lớn hơn nữa, chị thử nghĩ mà xem, Bùi thị cũ đã sớm bị lụi tàn, mặc dù sau đó lại được hồi sinh, nhưng tất cả cũng đều là nhờ công lao của Bùi Bác Hãn, mà Bác Duệ Thiên Vũ mới được gây dựng này, bất luận là về nguồn lực tài chính hay vật chất, hoặc thị trường, hoặc là lợi nhuận, tất cả đều mạnh hơn hẳn Bùi thị, nên đương nhiên bà ta phải lấy được cái mác Bác Duệ Thiên Vũ rồi.
Nếu không thì còn ai theo chân muốn hợp tác làm ăn với Bùi thị bọn họ nữa?”
“Người phụ nữ này đúng thật là độc tài, bá quyền!” Tôi không thể không oán giận.
“Lúc này, sau khi anh Bùi rơi vào tình trạng hôn mê, tất cả những người đó chẳng ai đáng tin, nghe nói là trong nội bộ Bác Duệ Thiên Vũ đã xảy ra trường hợp quay súng lại bắn quân mình rồi, hai thái cực phân hóa rất nghiêm trọng, cho nên những người làm kỳ cựu như Triệu Quốc Tỉ đang bị phản bác!”
“Vệ Triết, có một vấn đề khá quan trọng, là ai đã công bố tin tức về tình trạng vết thương của Bùi Thiên Vũ ra ngoài?” Tôi nhìn về phía Vệ Triết bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Là Bùi Du Thanh!” Vệ Triết nói vô cùng chắc chắn.
Trái tim tôi đập nhanh một cách khó hiểu.
“Chúng ta có thể làm gì đây?” Tôi lầm bầm lầu bầu nỉ non một câu.
Trong lòng tự nhiên dâng lên thứ cảm giác gọi là bất lực, tôi còn có thể làm gì được nữa, đến liếc mắt nhìn anh một cái cũng không được.
Chưa kể, từ lần anh gặp tai nạn xe cộ mới đây, tôi vẫn luôn gây phiền phức cho bọn họ, làm gì còn dám có bất cứ ý tưởng nào nữa chứ?
Nhưng mà, nếu cứ trơ mắt nhìn Bùi Du Thanh cướp lấy cơ nghiệp Bùi Thiên Vũ vất vả gây dựng lên như vậy, thực lòng tôi đau đớn không chịu nổi.
Tôi không thể không cầm điện thoại di động lên, siết chặt nó trong lòng bàn tay, muốn gọi cho Triệu Quốc Tỉ, người duy nhất tôi có thể tin tưởng bây giờ cũng chỉ có mình Triệu Quốc Tỉ mà thôi.
Có điều, tôi thật sự không còn mặt mũi để thực hiện cuộc gọi này nữa rồi.
Văn phòng vẫn đang trong giai đoạn được tu sửa, lộn xộn, hệt như tâm trạng hiện giờ của tôi, tôi dặn dò Vệ Triết vài câu đơn giản, sau đó lập tức rời khỏi công ty, không muốn ở lại bất cứ nơi nào, đầu óc mơ hồ không điểm tựa.
Ra khỏi tòa cao ốc, tôi gọi điện cho Đào Tuệ San, cô ấy biết tôi trở về, nhưng vẫn chưa gặp nhau lần nào.
Qua điện thoại, cô ấy đề nghị: “Sao em không đưa bố mẹ đi tắm suối nước nóng đi! Sau đó ăn tối ở đó luôn, như vậy chẳng phải càng giảm bớt việc sao.”
Tôi suy nghĩ, cũng đúng là vậy, đã lâu rồi tôi không cùng người nhà thư giãn hưởng thụ.
“Em sẽ gọi điện thoại về nhà, chị gọi cho Y Mộc một cuộc, đã lâu rồi chúng ta không gặp người này rồi, tính làm thuật ẩn thân sao?” Tôi nói với Đào Tuệ San.
“Ok! Chúng ta phân công nhau hành động vậy! Một lát nữa cùng tập trung tại hội sở suối nước nóng.” Đào Tuệ San lập tức ngắt điện thoại.
Tôi đón con và bố mẹ phóng thẳng một mạch tới hội sở suối nước nóng, nhưng khi tới nơi tôi chỉ nhìn thấy Đào Tuệ San đã tới đó trước, không thấy Y Mộc đâu.
Tôi hỏi Đào Tuệ San: “Y Mộc đâu?”
Đào Tuệ San nhún nhún vai: “Cô ấy nói không có thời gian!”
Tôi không tự chủ được lầm bầm lầu bầu một câu: “Rốt cuộc thì con nhóc đó bận cái gì được chứ?”
“Thời điểm chị gọi điện thoại tới, cô ấy đã đưa ra lời từ chối ngay tắp lự!” Đào Tuệ San nói với vẻ ai oán: “Nha đầu này đúng là quá thủ đoạn!”
“Có ý gì?” Tôi có chút không tin: “Cô ấy có chuyện gì nhất định sẽ nói với em!”
“...!Ha!”.