Vệ Triết nhìn về phía tôi, dường như cũng có suy đoán giống như vậy nhưng mà anh ta lại nghi ngờ hỏi tôi: “Vậy người ngã xuống vách núi là ai? Nhân chứng, vật chứng, người chứng kiến, bao gồm cả anh Bùi đã tận mắt nhìn thấy.”
“Sao lại như vậy được?” Tôi nắm chặt lấy vô lăng.
Đó là tôi tự lẩm bẩm một mình, có điều trong đầu tôi đột nhiên nhảy ra một chuyện, chính là những lời Bùi Thiên Vũ đã từng nói với tôi.
Tôi nhớ rõ rành mạch từng câu anh nói với tôi: “Lâm Doãn Nhi không phải bất kỳ kẻ nào, đối với anh cô ta không quan trọng.” Hiện tại xem ra những lời này của bùi thiên vũ là có ý tứ khác.
Xem ra bùi thiên vũ vẫn còn chuyện giấu giếm tôi.
Anh nói đợi khi nào có manh mối liên kết lại thì sẽ nói với tôi, hơn nữa cộng thêm những lời Vệ Triết vừa mới nói, tôi tin chắc chắn rằng, xem ra thứ mà bọn họ điều tra ra không liên kết được với nhau.
“Vậy chuyện liên quan đến Lý Nguyệt Thừa thì sao? Có manh mối gì không?” Tôi lùi một bước để xin chuyện tiếp theo, lại hỏi vài câu về chuyện của Lý Nguyệt Thừa.
Tôi cảm thấy rất hứng thú với người này, dẫu sao thì ông ta cũng là cha của Lý Tân Nhị, hơn nữa tôi cảm thấy Lý Tân Nhị đối xử với bố mẹ cô ta cũng không quá thân thiết, chẳng những không thân tình còn hơn có chút như người xa lạ.
Mỗi lần nói về bọn họ đều thấy không đau không ngứa, điều này khiến cho tôi cảm thấy khó mà lý giải được.
Tôi không tin, dù cô ta không có nhân tính đi chăng nữa cũng sẽ không lạnh nhạt với bố mẹ song thân của chính mình như vậy.
Huống chi mấy ngày ở chung với cô ta, tôi cảm thấy rằng địa vị của cô ta trong lòng Bùi Du Thanh cũng không quan trọng đến như vậy.
Ngày đó khi Bùi Thiên Vũ bị thương, ở cửa phòng cấp cứu tôi có thể nhìn ra được cô ta thực sự sợ hãi Bùi Du Thanh, cảm giác sợ hãi đến nỗi trong lòng run sợ.
Cho dù chỉ là ánh mắt sắc bén của Bùi Du Thanh cũng khiến cho cô ta run lên bần bật.
Ấn tượng đối với tôi là cô ta ở trong lòng Bùi Du Thanh còn không quan trọng bằng Hela.
Câu hỏi này của tôi làm Vệ Triết lập tức đáp lời: “Có, không khó điều tra ra Lý Nguyệt Thừa này, hơn nữa cơ bản tài liệu đều có thể đối chiếu được.
Tôi có một bản báo cáo chi tiết, đợi tôi về rồi tôi đưa cho chị.
Tôi mới ở thành phố Lâm về, chưa kịp cầm theo đưa cho chị.”
“Hơn nữa tôi đã thuận tiện điều tra một chút về vợ của Lý Nguyệt Thừa.” Khi Vệ Triết nói đến đây anh ta cứ nhìn tôi, vẻ mặt hơi đặc sắc: “Vợ của ông ta hay lắm luôn, bất kể là ai cũng không ngờ được, người vợ này của ông ta là người có thân phận hiển hách, thâm tàng bất lộ.”
“Ồ?” Vệ Triết nói không đầu không đuôi vô cùng khó hiểu khiến trái tim tôi nảy lên kịch liệt.
Tôi cực kỳ kinh ngạc hỏi lại: “Thâm tàng bất lộ ư?”
“Đúng vậy, chị có thể tưởng tượng ra được, gia thế của bà Lý huy hoàng hơn gấp mấy lần nhà họ Bùi không?” Lúc Vệ Triết nói những lời này vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi.
Điều này thật sự tôi chưa nghĩ tới.
“Thân thế hiển hách như vậy tại sao lại gả cho Lý Nguyệt Thừa?” tôi truy vấn.
Không hiểu sao tôi lại có một cảm giác không mấy thân thiết với Lý Nguyệt Thừa.
“Ở đây đương nhiên là có câu chuyện đằng sau rồi, đều là tai họa do tình yêu khơi ra.” Vệ Triết lại nói thêm một câu: “Đợi tôi về nhé, về tôi kể cho chị nghe, muộn nhất là ba ngày chắc chắn tôi sẽ về.”
Tôi cũng chỉ đành gật đầu dừng xe ở cửa ga sân bay.
Vệ Triết đẩy cửa xuống gia nhanh chóng như một cơn lốc, xoay người vẫy tay lại với tôi rồi tức tốc đi vào trong sân bay.
Tôi ngồi trong xe suy tư một hồi lâu về những lời anh ta nói với tôi, sau đó mới khởi động xe quay về.
Đúng lúc này, tôi nhận được cuộc gọi của quý thanh viễn, anh ta nói trong điện thoại với tôi Bác Duệ Thiên Vũ sắp thay đổi tổng giám đốc, bảo tôi chuẩn bị tâm lý trước.
Điều này khiến cho tôi kinh ngạc không thôi, bất giác tự động nâng cao giọng nói to: “Ý của anh là sắp thay cho Triệu Quốc Hỉ à?”.