Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 329: Chương 329





Đào Tuệ San nói dứt lời, giơ tay kéo tôi đi.

Tôi nhìn thoáng qua Hồ Nguyệt, ba người chúng tôi xoay người nghênh ngang rời đi.
Ra khỏi nơi đó, chúng tôi lập tức tìm một quán lẩu, thực sự ai cũng đang rất nóng lòng hỏi ra đầu đuôi câu chuyện.
Hồ Nguyệt sốt ruột không chờ nổi liền hỏi Đào Tuệ San, sao mà cô ấy tìm được mẹ của Tân Hiểu Lan, Đào Tuệ San rất đắc ý, nói với chúng tôi toàn bộ quá trình đi tìm người phụ nữ kia.
Thì ra cô ấy đã sớm nhờ vả bạn bè âm thầm điều tra tìm kiếm mẹ Tân Hiểu Lan, chỉ chờ một ngày có thể có tác dụng như thế này đây.
Cũng là để vả mặt Tân Hạo Đình, điều tra mất vài tháng, cuối cùng vào tháng trước thật sự đã tìm được bà ta ở ngoại tỉnh.

Nghe nói người phụ nữ này đã gả cho người khác, bị người ta mắng nhiếc già đầu vẫn đi gây họa, chỉ có điều vẫn không sống cho ra hồn.
Đào Tuệ San sai người theo dõi người phụ nữ này, không ngờ rằng mấy hôm trước đã truyền ra tin tức Tân Hiểu Lan sinh non, cũng chính là lúc Đào Tuệ San chuẩn bị món quà to lớn cho Tân Hạo Đình.

Sau khi tôi nhận được thiệp mời của Tân Hạo Đình, Đào Tuệ San sai người đón người phụ nữ tên Giả Tú Phương này trở về, vừa hay đúng vào hôm qua đã về tới Giang Thành.
Đào Tuệ San chuẩn bị cơm no rượu ngon cho bà ta, ở cùng bà ta cả một đêm, thuận tiện tẩy não bà ta.

Vì vậy hôm nay bà ta đã sớm không kiềm chế nổi cảm xúc nóng lòng, muốn gặp cô con gái “giỏi giang” của mình.
Nghe Đào Tuệ San kể lại, tôi và Hồ Nguyệt cười nghiêng ngả.

Lần này thì to chuyện rồi, e là ngày tháng sau này của nhà họ Tân sẽ náo động không ngừng nghỉ.
Quả bom vang dội mà Đào Tuệ San thả vào nhà họ Tân bất cứ khi nào cũng có thể nổ tung.
Tôi nhìn Đào Tuệ San không thể không bội phục, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Ôi chị đúng là xuất sắc, hóa ra chị mới là người có thù tất báo, may sao em đây không đắc tội gì với chị!”
“Thôi em bớt đi, còn nói mấy lời không có lương tâm nữa.

Chị còn không phải vì muốn xả giận cho em hay sao.

Nếu không phải vì thế, chị thật sự không phải hạng người mặt dày như thế đâu.”
Cô ấy liếc xéo tôi, không giận tôi mà lại đột nhiên thở dài: “Haiz, kỳ thật ở một mức độ nào đó chị cứ cảm thấy rất có lỗi với em.

Thế nên mới nghĩ kiểu gì cũng phải trả thù Tân Hạo Đình cho em! Phải thay em làm kẻ ác!”
“Chị, chị đừng nói như vậy, thật ra… Trong thời gian này em cũng có nhiều chỗ không phải với chị.

Chị bị Tân Hiểu Lan…”

Không đợi tôi nói xong, Đào Tuệ San đã ngắt lời tôi: “Được rồi được rồi, em tưởng là chị không biết gì chắc!”
Những lời này của cô ấy khiến cho tôi nghẹn họng nhìn trân trối, vô cùng khiếp sợ nhìn cô ấy: “Chị biết thật rồi à? Em đã muốn nói thẳng thắn với chị mấy lần rồi nhưng mà vẫn không dám!”
“Chị đang xem em có nói hay không?” Cô ấy ra vẻ tức giận liếc nhìn tôi.
Sau đó nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của tôi, cô ấy cười phì một tiếng: “Con người chị biết phân rõ đúng sai mà.

Nếu như không phải chị động vào Tân Hạo Đình, haiz! Chuyện này không liên quan đến em, ai cũng sẽ bảo vệ đồ của mình, huống chi là hôn nhân.

Chỉ là chị cảm thấy thằng cháu Tân Hạo Đình này không phải người rồi!”
Hồ Nguyệt cũng lập tức phụ họa: “Đúng thế chị Mạn! Anh ta chẳng ra sao cả, cứ bắt nạt chị hết lần này tới lần khác, lần này còn cấu kết với người ngoài vu tội hãm hại chị.”.

Bạ???? đa????g đọc ????r????yệ???? ????ại -- ????RÙM ????RUYỆ????﹒V???? --
“Rõ ràng là do Tân Hiểu Lan tự làm bậy không thể sống, hạ độc thủ lại trả đũa.


Nếu không phải đoạn video quay được kia kịp thời được đưa ra, chị không thấy đám người ở đấy lúc đó đâu, ai nấy đều như một đám não tàn muốn xé xác chúng ta ra.” Hồ Nguyệt kể lại không hề nói quá chút nào.
Tình huống lúc đó thực sự quá bị động.
“Cơn giận này lẽ nào chị có thể nuốt xuống được ư? Nếu là em thì em nuốt không trôi.” Hồ Nguyệt trút giận lên miếng cá viên chiên.
Cả hai người đồng thời nhìn về phía tôi, tôi im lặng hồi lâu, lúc này mới lên tiếng: “Lần này em cũng muốn một mũi tên bắn hạ ba con chim, chỉ có điều thời gian phải kéo dài thêm một chút, kế hoạch phải kín kẽ hơn một chút, em muốn cả ba người bọn họ đều phải vào trong bẫy.

Em cũng muốn khiến cho bọn họ biết được bà đây chẳng sợ đứa nào hết.”
Con ngươi Đào Tuệ San hơi co lại, lập tức nhìn về phía tôi, nghển cổ nói: “Em có cách gì à?”
Tôi liếc mắt nhìn hai người bọn họ, lại nhìn xung quanh một chút, hai người tức khắc hiểu được ý của tôi, chụm đầu lại với nhau.

Tôi nhỏ giọng thì thầm vài câu với bọn họ..