Tôi lên một chiếc xe khác, trong xe là một người đàn ông trông khá lịch thiệp nho nhã, anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, gật gật đầu, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào, nhanh chóng khởi động xe, rồi chạy về phía Cảnh Viên.
Khoảng cách càng gần, tôi lại càng khẩn trương, hai tay đan chặt vào nhau.
“Đừng khẩn trương! Thả lỏng chút!” Dường như vị bác sĩ kia đã nhìn ra được cảm xúc của tôi, anh ta nói: “Cô chỉ cần đi theo tôi thôi, không cần nói chuyện! Phối hợp tốt với tôi là được!”
Khi tới Cảnh viên rồi, chiếc cổng lớn được chạm khắc tinh xảo quen thuộc kia vẫn đang trong trạng thái khi chủ nhân không có nhà, cánh cổng khép chặt, hệt như khi tôi tới đây vào hôm trước.
Nhưng lần này có vẻ khác, khi xe chúng tôi dừng trước cửa, cánh cổng lại từ từ mở ra, chiếc xe không bị cản trở bởi bất kỳ chướng ngại nào, phóng thẳng một đường vào bên trong.
Tôi tranh thủ nhìn lướt qua bốn phía cánh cổng, không thấy có bất kỳ điểm khác thường nào, chẳng có bảo vệ nào đứng canh chừng nó cả, và đương nhiên, cũng không có bất kỳ sự canh phòng nghiêm ngặt nào hết.
Nhưng tôi biết, trên thực tế, nó lại được canh phòng nghiêm ngặt tuyệt đối.
Xe lái đến trước cửa lớn tòa lâu đài, vị bác sĩ kia xuống xe trước rồi quay sang nói với tôi: “Lát nữa cô đi theo sát tôi, đừng nói gì cả! Thả lỏng chút, đừng sợ!”
Tôi gật gật đầu, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, khoảng cách giữa tôi và anh càng lúc càng gần, trái tim lại nhảy loạn như muốn l0ng nguc tôi nứt toạc ra.
Anh ta ra hiệu cho tôi xuống xe, sau đó duỗi tay mở cửa sau, với lấy hòm thuốc của mình rồi nhanh chóng đi vào bên trong, tôi nhắm mắt theo đuôi, một lòng đi theo sau anh ta.
Mặc dù tôi đã tới nơi này vài lần, nhưng cảm giác không khí hôm nay thực sự không giống với những lần trước, im ắng, người làm thì nhiều, nhưng tay chân cử động đều nhẹ nhàng hết mức, đi lại không một tiếng động.
Đến đôi giày cao gót của tôi cũng khiến tôi cảm thấy có chút khác lạ, tiếng “cạch cạch” vang vọng khắp lối đi, gõ thẳng vào trái tim tôi, khiến tôi khẩn trương muốn chết.
Không biết vì cái gì, có lẽ là vì khẩn trương, không hiểu sao đầu tôi lại đau như búa bổ.
Lần này họ không đi lên lầu hai để tới phòng anh ở nữa, mà là đi xuyên qua đại sảnh, đi về phía hành lang to rộng ở phía đối diện, mãi cho đến khi đứng trước một căn phòng nằm ở chỗ sâu nhất, lúc này tôi mới nhìn thấy, ở nơi đó có vài tay vệ sĩ.
Theo suy đoán của tôi, thì tên vệ sĩ này chắc hẳn là thuộc hạ của Bùi Du Thanh.
Khi tới cửa, vị bác sĩ kia thản nhiên ra hiệu cho bọn họ, dáng vẻ cực kỳ ngạo mạn, ý bảo bọn họ mở cửa.
Trong số đó có một tên vệ sĩ liếc ánh mắt sắc bén quét qua tôi một cái, không để anh ta kịp mở miệng nói gì, vị bác sĩ kia đã lên tiếng: “Đây là trợ lý của tôi, hôm nay chân của tiên sinh cần phải thay thuốc mới.
”
Trái tim tôi bỗng chốc co thắt lại, chân anh còn phải thay thuốc nữa sao? Như vậy chắc hẳn là tình trạng rất nghiêm trọng.
Lúc này tôi chỉ hận nỗi không thể đẩy cánh cửa chướng mắt này ra rồi nhào vào trong ngay lập tức, tôi có cảm giác như mình sắp hỏng mấy rồi.
Cũng may là tôi đeo khẩu trang, nếu không tôi thật sự không thể đảm bảo vẻ mặt mình vẫn sẽ giữ được nét bình tĩnh.
Tay vệ sĩ kia lại liếc mắt nhìn chằm chằm tôi một cái, duỗi bàn tay chậm chạp ra đẩy cánh cửa lớn.
Vị bác sĩ kia bước vào trong với vẻ dửng dưng và bình tĩnh hết mức có thể, tôi cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo sau vị bác sĩ, ra vẻ bình tĩnh bước vào.
Đi vào mới biết được, bên trong cánh cửa kia còn có một cánh cửa nữa, mà tình hình bên trong này, mấy tay vệ sĩ đứng canh ở ngoài hoàn toàn không quan sát được.
Không gian vô cùng riêng tư, chỉ dành riêng cho một người.
Sau khi tiến vào, tôi mới thấy, trong căn phòng rộng lớn còn có một căn phòng nhỏ khác.
Lúc này, bác sĩ mới duỗi tay ngỏ ý bảo tôi đi vào: “Thời gian không có nhiều đâu, cô Lăng, tôi chỉ có thể cho cô mười phút!”
Tôi hơi sửng sốt, nhìn về phía anh ta, thấp thỏm hỏi: “Anh… Anh không vào trong cùng sao?”
“Không, lần này là vì muốn giúp cô tranh thủ cơ hội nên mới tới, chứ không theo lẽ thường tình thì hôm nay tôi không cần tới! Cô mau tranh thủ thời gian đi!” Anh ta vội vàng giải thích mấy câu, sau đó ra hiệu bảo tôi: “Mau lên!”
Tôi cũng không tiếp tục nhiều lời thừa thãi, bởi tôi biết thời gian của mình không có nhiều, chỉ vỏn vẹn trong vòng mười phút, mà tôi thật lòng không dám nghĩ, mười phút này tôi có thể làm được gì đây? Thời gian quá ngắn ngủi, đến uống một tách cà phê cũng không đủ, thì làm sao giải quyết được nỗi tương tư trong lòng tôi.
Truyện BJYX
Khoảnh khắc tôi bước vào bên trong căn phòng nhỏ, đập vào mắt tôi là người đàn ông đang nằm trên chiếc giường lớn kia, bên cạnh là một vài dụng cụ lạnh như băng, nếu không phải có mấy món đồ đó tồn tại, tôi còn tưởng anh chỉ là đang ngủ.
Tôi chạy nhào tới, anh tựa như chỉ đang chìm vào giấc ngủ sâu, sắc mặt có phần tái nhợt, nằm bất động không nhúc nhích, mái tóc đen nhánh được tạo kiểu có chút rối, giống như bị làn gió dạo qua đùa nghịch làm cho rối loạn, hàng lông mi dài rủ xuống, để lộ một độ cong hoàn hảo, hàng lông mi ấy đổ bóng mờ ảo, sống mũi cao thẳng…
“Thiên Vũ…” Tôi nhẹ giọng gọi một tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào!
Tôi duỗi tay nắm lấy tay anh, bàn tay anh vẫn ấm áp như trước, hệt như mọi lần anh nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi vuốt ve lòng bàn tay anh: “Tại sao đến giờ anh vẫn chưa chịu tỉnh hả? Anh đừng ngủ lâu như vậy được không? Em rất nhớ anh, anh có biết không, để được gặp anh thế này em đã vất vả biết bao nhiêu! Em còn tưởng rằng hôm qua người em nhìn thấy là anh… Nhưng mà… Anh lại đang chìm sâu vào giấc ngủ, em thật lòng hy vọng người đó chính là anh!”
Tôi áp tay anh lên mặt tôi, một hàng nước mắt nóng bỏng tiến vào lòng bàn tay anh, tôi nghẹn ngào nói: “Thiên Vũ… Rốt cuộc là anh bị thương ở đâu?”
Sau khi thốt ra những câu này, tôi mới chợt nhận ra, như thể là đang tự nhắc nhở chính bản thân mình, tôi khẽ đứng lên, duỗi tay xốc chăn ra khỏi người anh….