Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 312: Chương 312





Tôi thu hồi thái độ của mình, đổi thành lời nói sâu xa: "Tôi ăn nói sắc bén ư? Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đây.

Nhìn cô bị người khác lợi dụng, tôi cảm thấy mình chẳng còn gì để nói.

"
Cô ta nghe tôi nói thế thì ánh mắt hơi dao động, nhìn tôi, như đang quan sát tôi có nói thật hay không.

"Tôi hỏi cô, lúc cô ta nói những lời này, cô có tận mắt nhìn thấy Bùi Thiên Vũ không? Cô ta có cho cô đi gặp Bùi Thiên Vũ không? Không có đúng không? Vậy thì cô ta sẽ coi cô là bạn gái của Bùi Thiên Vũ sao?"
Tôi hỏi ba câu liên tiếp, khiến sắc mặt của Mạc Tiểu Kiều ngày càng trắng bệch, bàn tay trắng trẻo vô thức nắm chặt lại.

"Nếu cô ta coi cô là bạn gái của anh ấy, lẽ ra phải để cho cô đi gặp Bùi Thiên Vũ, chứ không phải bảo cô đến đây nói cho tôi biết về tình trạng của Bùi Thiên Vũ.

Cô hãy tự suy nghĩ đi! Cô ta không tốt bụng như vậy đâu.

"
Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, tôi liếc nhìn Mạc Tiểu Kiều rồi đáp: "Mời vào!"
Hồ Nguyệt cầm một tấm thiệp mời bước vào: "Sếp Lăng, đây là thiệp mời do Hiệp hội xây dựng phát, muốn mời chị đến tham dự bữa tiệc vào tối mai.


Ngoài ra, làm phiền chị ký vào bản báo cáo này, tôi đang cần gấp ạ.

"
Tôi nhận lấy bản báo cáo đọc sơ qua, rồi hỏi Hồ Nguyệt: "Cô đã đối chiếu số liệu này chưa?"
"Rồi ạ!"
Tôi ký tên xong thì trả lại cho Hồ Nguyệt.

Hồ Nguyệt còn chưa kịp rời đi thì Thiệu Tiểu Lôi lại gõ cửa đi vào, cô ấy nhìn Mạc Tiểu Kiều đang ngồi trong văn phòng thì hơi sững sờ: "Lát nữa tôi sẽ quay lại tìm cô.

"
“Cô đang vội à?” Tôi nhìn thẳng vào cô ấy, cô ấy liếc nhìn Mạc Tiểu Kiều đang ngồi ở đó, tôi khẽ chớp mắt, Thiệu Tiểu Lôi liền đáp: “Tôi đang rất vội.


Dù Mạc Tiểu Kiều ngốc nghếch đến đâu cũng phải nhìn ra, tôi thật sự rất bận, nên nhìn tôi nói: "Vậy tôi xin phép về trước, không quấy rầy đến cô nữa.

"
Tôi khen ngợi một câu: "Cô cũng hiểu chuyện đấy.

"
Cô ta lườm tôi, khịt mũi coi thường, rồi cầm trang phục của mình lên: "Chẳng phải cô nên đi tiễn tôi sao?"
"Ồ, tôi phải đi tiễn chứ.

" Tôi vội vàng đứng dậy, nói với Thiệu Tiểu Lôi: "Cô đợi một lát, tôi phải đi tiễn vị đại phật này ra ngoài, cô có biết cô ta là ai không? Cô ta là ngôi sao lớn đấy, rất nổi tiếng.

"
Mạc Tiểu Kiều rất hưởng thụ câu nói của tôi, đắc ý nói với tôi rằng: "Coi như cô có lễ phép.

"
Sau khi tiễn cô ta vào thang máy, tôi còn không quên nịnh nọt: "Nếu cô rảnh rỗi thì đừng chạy lung tung khắp nơi, dễ gây ra hỗn loạn đấy! Lần sau ra ngoài nhớ mang não theo nhé.

"
Mạc Tiểu Kiều hừ lạnh lườm tôi, đúng lúc cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi cười khanh khách, nhún vai xoay người quay về văn phòng.


Thiệu Tiểu Lôi thấy tôi quay về thì hỏi: "Người này là ai thế?"
"Cô ta là ngôi sao điện ảnh, cô không nhìn thấy cô ta hóa trang khắp người à?" Tôi cười chế giễu: "Đó là tiêu chuẩn của một ngôi sao điện ảnh.

"
“Thảo nào tôi cứ thấy cô ta không giống người trong ngành chúng ta, phong cách ăn mặc này chỉ thích hợp cho việc đóng phim thôi.

” Thiệu Tiểu Lôi cũng cười theo: “Thảo nào người ta lại nổi tiếng như vậy.


Sau đó, cô ấy báo cáo với tôi về chuyện hợp tác mà cô ấy đã đàm phán trong quãng thời gian gần đây, điều khiến tôi ngạc nhiên là cô ấy bắt đầu quá nhanh, đúng là vừa ra quân đã chiến thắng giòn giã.

Tôi vui vẻ bảo Hồ Nguyệt tìm một nhà hàng khá yên tĩnh: "Tối nay tôi muốn khao giám đốc Thiệu của chúng ta một chầu.

"
“Mọi người đều được đi ạ?” Hồ Nguyệt hỏi.

“Chỉ số ít thôi.

” Hồ Nguyệt liền hiểu câu nói của tôi, chỉ là vài nhân vật nòng cốt của chúng tôi mà thôi, sau đó tôi lại bổ sung: “À, chúng ta cũng phải hưởng thụ một chút, cô hãy tìm một nơi yên tĩnh, đẹp đẽ, cao cấp một chút.

"
Đúng lúc này, điện thoại của tôi bỗng đổ chuông, thấy tôi nghe máy, cả hai người đều lui xuống.


Là Vệ Triết gọi tới, anh ta đã mang đến một tin tức khiến tôi cực sốc.

Anh ta bảo anh ta đã điều tra ra, sở dĩ cảnh sát điều tra vụ tai nạn xe của Lưu Bảo Câu là vì trong lòng bàn tay của Lưu Bảo Câu đang nắm chặt một USB.

Nhưng trong USB này chứa nội dung gì thì không ai biết, có lẽ nó có liên quan đến cái chết của anh ta, do đó tôi có thể chắc chắn, Lưu Bảo Câu là bị hại giết.

Nghe thấy tin tức này, sống lưng tôi nhất thời tê dại, điện thoại trong tay suýt rơi xuống sàn, xem ra tôi đã đoán đúng, có người đã giết anh ta.

Quan trọng nhất là tại sao Lưu Bảo Câu lại gọi cho tôi? Rốt cuộc trong ván này, tôi là quân cờ gì?
Nhưng người này là ai cơ chứ?
Là Bùi Du Thanh ư? Suy nghĩ đáng sợ này lại đột ngột xuất hiện trong đầu tôi.

Sau khi cúp điện thoại của Vệ Triết, tôi cảm thấy chân tay mình lạnh toát, nếu Bùi Du Thanh thật sự đã giết Lưu Bảo Câu, vậy thì tại sao bà ta lại làm như thế? Rốt cuộc Lưu Bảo Câu đã biết những gì? Đến nỗi bà ta phải xuống tay giết anh ta?
Mọi thứ đều khiến tôi không rét mà run.

.