Tôi giật mình nhìn Bùi Thiên Vũ bước vào với khuôn mặt lạnh lùng, có vẻ như anh không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Tân Nhị ở đây.
Lý Tân Nhị đang ngồi trên giường tôi đưa lưng về phía cửa, có lẽ là nghe được tiếng bước chân nên quay đầu nhìn lại, thấy người đến là Bùi Thiên Vũ, tất nhiên là cô ta hơi bất ngờ: “Anh Thiên Vũ, anh đến rồi à?”
Bùi Thiên Vũ khẽ rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên nhìn anh của cô ta, mở miệng nói: “Ở đây là bệnh viên không thích hợp cho em ở lâu, Lộc Minh, đưa cô chủ trở về!”
Lý Tân Nhị nghe xong lời của Bùi Thiên Vũ, cô ta kinh ngạc, cô ta không thể ngờ được Bùi Thiên Vũ lại không chừa chút mặt mũi nào cho cô ta ngay trước mặt mọi người như thế này.
Thế là cô ta làm nũng nói: “Anh Thiên Vũ, em vừa mới tới thôi mà.
Em muốn cùng với anh…”
“Lộc Minh!”
Cô ta còn chưa nói được hết lời, giọng nói lạnh lùng của Bùi Thiên Vũ lại vang lên lần nữa, thái độ rất rõ ràng.
Lộc Minh tiếng lên một bước: “Cô chủ, tôi đưa cô về.”
Lý Tân Nhị nhịn tức đứng lên, gạt bỏ tay anh ta, đi lên trước: “Chị Dao, vậy tôi về trước.
Có thời gian tôi lại đến thăm chị.”
Đào Tuệ San nhịn đã lâu, lúc này chắc hẳn không nhịn nổi nữa, giọng điệu cực kỳ coi thường: “Cô Lý, anh Bùi nói cô không thích hợp đến nơi này.”
Mặt Lý Tân Nhị lập tức tối đen, tức khắc liếc nhìn Đào Tuệ San: “Chuyện này không cần một người ngoài như cô nhắc nhở.
Cô, không thể đại diện cho Lăng Hoa Dao được.”
“Chị cứ dưỡng thương cho tốt đi.
Chờ khi nào chị khỏe lại, tôi mời chị ăn cơm.” Cô ta dứt lời, liếc nhìn Đào Tuệ San một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô ta đi ra khỏi phòng, trong lòng tôi cười khẩy, không thể không thừa nhận, sức chiến đấu của Lý Tân Nhị cao thật đấy.
Cô ta không thể nào không biết chuyện bình nước hoa, nếu không thì bình nước hoa đó làm sao tự nhiên lại biến mất được? Xem ra cô ta đến đây là để xem xem tình trạng hiện tại của tôi là như thế nào.
Tôi im lặng, từ thái độ của Bùi Thiên Vũ khi vừa bước vào, tôi có thể thấy được, mặc dù thái độ anh rất cứng rắn, thế nhưng lại không hề có ý định làm gì Lý Tân Nhị?
Anh không thể nào không hiểu cô em họ này của anh, nhất là anh đã từng hỏi, Lý Tân Nhị vừa mới nói cái gì qua điện thoại, cũng biết cái thứ trong bình kia là do Lý Tân Nhị tặng, cô ta đã bố trí bẫy rập cho tôi, khiến cho tôi vào lúc sinh nhật Bùi Thiên Vũ phạm phải đại kỵ, những chuyện này anh đều biết hết.
Tôi cũng không biết cô ta đã đào cái hố gì.
Hiện giờ cô ta như một quả bom hẹn giờ vậy, mai phục bên cạnh tôi, làm tôi lúc nào cũng phải đề phòng, sợ rằng cô ta sẽ lập tức nổ tung.
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tôi rất ghét chuyện như vậy, tôi vừa trốn thoát khỏi cơn ác mộng Tân Hạo Đình, lại lâm vào tình cảnh hung hiểm thế này.
Mẹ tôi thấy vậy đau lòng, bà cúi xuống hỏi: “Có muốn ăn gì không? Mẹ đi mua cho con!”
“Không cần đâu ạ, con không đói.” Tôi mở mắt nhẹ nhàng nói.
Thật ra thì bây giờ cả người tôi chỗ nào cũng đau, đau nhất là phần ở trước ngực, tôi không dám động đậy chút xíu nào, cơn đau này như khi cơ thể bị xé rách vậy.
Bùi Thiên Vũ tiến lên một bước: “Em không cần để tâm cô ta, cô ta sẽ không tới quấy rầy em nữa đâu.
Anh đã sắp xếp bửa ăn cho em rồi.”
“Hỏi bác sĩ thế nào đi đã.” Tôi nhìn anh, cố gắng giả vờ không hề lo lắng: “Em muốn về nhà nghỉ ngơi, ở đây ôn ào quá.”
Chuyện này mọi người đều ngầm hiểu, tôi xuất viện hay không, thật ra cần phải có cái gật đầu của Bùi Thiên Vũ.
“Hay là ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày đi! Nếu có chuyện gì xảy ra cũng dễ xử lý hơn.
Anh sẽ sắp xếp người trông nom, không để những người em không muốn gặp đến đây làm phiền em nữa.” Giọng điệu lúc này của Bùi Thiên Vũ rõ ràng dịu dàng hơn vừa nãy rất nhiều.
Tôi nhìn về phía anh, vẫn không nhịn được cơn giận trong lòng: “Em làm gì có người mà em không muốn gặp.
Cùng lắm là người này năm lần bảy lượt ra tay với em thôi, em lại không độ lượng như vậy, không thể nào năm lần bảy lượt nhường nhịn cô ta.”
Bùi Thiên Vũ không ngờ tôi lại đột nhiên nổi giận như thế.
Tôi nổi nóng cũng khiến mẹ tôi kinh ngạc tròn mắt, bà không biết phải làm thế nào mà nhìn Bùi Thiên Vũ.
Đào Tuệ San nhận thấy được tôi vẫn còn muốn nói, vội vàng nói với mẹ tôi: “Bác gái, chúng ta xuống dưới lầu mua chút trái cây cho cô ấy đi.”
Mẹ tôi không an tâm nhìn tôi, nhưng lại bị Đào Tuệ San kéo ra ngoài.
Không khí trong phòng bỗng trở nên rất quái dị..