Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 278: Chương 278





Tin này đúng là làm tôi bất ngờ thật, tôi ngơ ngác nhìn Y Mộc: “Cậu nói vậy là sao? Cô ta dọn đến Kim Địa Hoa Phủ à?”
“Không những dọn tới đó mà còn là ở khu biệt thự chỗ cậu kia kìa, có lẽ khá gần căn của cậu.

” Y Mộc bực mình nói: “Do công ty chiều quá đó!”
Không biết tại sao, nghe tin này xong tôi cứ cảm thấy bực mình, trực giác khiến tôi có dự cảm rằng, rồi đây tôi sẽ có hiềm khích với cô ta.

Tuy rằng cô ta cũng trông giống tôi, nhưng lúc tôi nhìn thấy ảnh của Lâm Dõan Nhi, có cảm giác quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy mặt Mạc Tiểu Kiều, tôi lại cảm thấy không vui.

Tôi không biết cảm giác này có phải là do sự chán ghét của Y Mộc lây sang hay không? Nhưng tôi cảm giác là không phải, tôi không phải là người dễ dàng bị dao động.

Đào Tuệ San vỗ Y Mộc một cái: “Chị nói này, chúng ta ra ngoài ăn là để thả lỏng mà, em có thể đổi chủ đề không, em không thấy người đó đang ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng ta à?”

Tôi cũng nói: “Này! Nói với mọi người một chuyện, Tân Hiểu Lan sinh rồi!”
“! Hả?”
Quả nhiên tôi đã thành công kéo sự chú ý của họ đi.

“Sao lại sinh rồi? Đã đủ tháng rồi à?” Y Mộc nhìn tôi trừng trừng.

“Sinh non, đẻ mổ!” Tôi bình tĩnh nói.

“Sao em biết được thế?” Đào Tuệ San cũng nổi hứng, ít nhiều gì hai người này cũng quá quen thuộc với ba người chúng tôi rồi, Đào Tuệ San vừa nghe đến họ thì nghiến răng nghiến lợi.

Thế là tôi mới kể lại chuyện tối qua cho họ một cách rõ ràng.

“! Đệch!” Y Mộc đặt đôi đũa lên bàn thật mạnh: “Tớ biết ngay là không đơn giản vậy mà!”
Tôi mở video camera giám sát mà Từ Quốc Thiên gửi cho tôi cho hai người xem, cả hai đều tức sôi máu.

“Giờ thì hay rồi, Tân Hạo Đình giờ có con trai rồi đấy, thể nào cũng phải bớt cái thói ấy đi!” Y Mộc nói: “Chỉ cần anh ta bớt làm phiền cậu là được!”
“Chà! Còn chưa chắc là con trai ai, không phải chị ác mồm nhưng mà với cái nết Tân Hiểu Lan, chị nói thật, cô ta chẳng tốt lành gì, đứa con này còn chưa biết ở đâu ra ấy chứ!” Đào Tuệ San khinh thường: “Chuyện gì cô ta cũng dám làm!”
Tôi bật cười: “Chị ơi, chị nghĩ giống em rồi đấy, lúc cô ta gạt em đi quán bar, em đã có dự cảm đó, Tân Hiểu Lan sẽ không nề hà mà cái gì cũng dám làm! Lúc đó em thấy cô ta với mấy thằng không ra làm sao ấy đến hại em chẳng đơn giản!”
“Ha ha…” Y Mộc không nhịn được cười: “Chẳng lẽ đó là truyền thống của nhà họ Tân chúng nó à, mẹ chúng nó nuôi con dùm người ta, Tân Hạo Đình nối nghiệp mẹ!”
Tôi nghe xong cũng bật cười: “Là thật hay giả thì sớm muộn cũng lộ ra thôi.



“Chỉ cần cô ta sinh xong là được, giờ chỉ cần cô ta kênh kiệu thì cứ dập cho chết! Đừng tưởng mỗi cô ta biết giơ nanh! Người như thế không cần nể nang gì!” Y Mộc hớn hở đến nỗi đỏ cả mặt: “Cậu đừng cười chứ!”
Tôi vội vàng rút một tờ giấy ra lau khóe miệng, vẫn không nhịn được cười.

Đào Tuệ San cũng góp lời: “Đúng, đánh cho cô ta thấy em thì run cầm cập, lo trước lo sau thì mới thôi!”
Y Mộc lại nói: “Hoa Dao, cậu đừng có mà nhân từ với cô ta, cô ta giật chồng cậu, đánh trẻ con bị thương, còn đè đầu cưỡi cổ cậu, không thể nhịn được! Bây giờ hay rồi, xem như cô ta hết thời, ngày tháng tươi đẹp của cô ta sắp kết thúc rồi, chỉ cần cô ta khiêu khích thì cậu đừng khách sáo!”
Đột nhiên, tôi cảm thấy ba chúng tôi tràn ngập ý chí chiến đấu.

Ăn cơm xong, tôi lái xe đưa Y Mộc về công ty, Đào Tuệ San đột nhiên muốn đi vệ sinh, tôi chỉ đành xuống xe, vừa nói chuyện với Y Mộc cạnh xe vừa chờ Đào Tuệ San.

Không ngờ, ngay lúc này, thấy Mạc Tiểu Kiều bịt kín cả người dắt theo trợ lý đi ra từ cửa chính công ty, dáng vẻ rất chi kiêu căng.

Tuy tôi chỉ gặp qua người này một lần nhưng tôi vừa nhìn đã biết là ai, bởi vì gương mặt đó rất quen thuộc.


Cô ta nhìn thấy hai người chúng tôi, ánh mắt lạnh lùng liếc sang một cái, cuối cùng lại nhìn thẳng vào mặt tôi.

Hai người chúng tôi cứ nhìn nhau cách một khoảng như vậy, cô ta không nói gì, tôi càng không buồn nói.

Cứ nhìn nhau một hồi, cô ta đột nhiên bước về phía tôi.

Tôi và Y Mộc nhìn cô ta, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, mục tiêu rất rõ ràng.

Bước đến trước mặt tôi, cô ta rất kiêu ngạo mà hỏi: “Cô là Lăng Hoa Dao?”.