Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 275: Chương 275





Tôi nhìn về phía Vệ Triết: “Xem ra Lý Tân Nhị này thật sự có vấn đề, anh biết bố mẹ Bùi Thiên Vũ đều chết trong một vụ tai nạn máy bay, đúng không?”
“Biết!” Vệ Triết không hề phủ nhận.
“Vậy thì anh nên điều tra từ bố của Lý Tân Nhị, Lý Nguyệt Thừa!” Trực giác mách bảo tôi rằng, giữa Lý Nguyệt Thừa và Lý Tân Nhị có một dấu chấm hỏi.
“Tôi cũng đã nghĩ như vậy.

Cho nên đã sai người đi điều tra, bọn họ vẫn đang tra xét về Lý Nguyệt Thừa!”
“Bùi Thiên Vũ từng nói, chuyện bố mẹ anh gặp tai nạn máy bay không hề đơn giản! Tôi muốn biết, vì sao lại không đơn giản!” Tôi nhìn Vệ Triết nói: “Hãy điều tra xung quanh điểm này! Chắc chắn Bùi Thiên Vũ vẫn điều tra chuyện này, nhưng tra xét từ nhiều phương diện cũng không phải chuyện xấu.”
“Được!” Lúc này đây, Vệ Triết hơi do dự rồi mới đồng ý.
Tôi nhìn chằm chằm anh ta, do dự một lát, nhưng tôi vẫn quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng: “Vệ Triết, mặc kệ trước đây anh và Bùi Thiên Vũ có quan hệ gì, nhưng tôi hy vọng hiện tại anh sẽ có trách nhiệm với tôi, tôi… Mặc dù giữa tôi và… Bùi Thiên Vũ có tình cảm.


Nhưng mà, tôi không hy vọng anh sẽ buộc chặt chúng tôi với nhau.

Tôi cũng có những điều muốn biết và hiểu.”
Vệ Triết nghe tôi nói xong thì gật đầu vô cùng trịnh trọng: “Tôi hiểu rồi!”
Tôi thu lại vẻ nghiêm túc vừa rồi, cười cười: “Anh biết đấy, chuyện này có liên quan đến phương hướng phát triển của tôi, và cả… Lựa chọn của tôi nữa!”
“Ừm! Đã biết!” Anh ta dường như đã hiểu ý tôi.
Trong lòng tôi biết rất rõ, Vệ Triết là người khôn khéo.
“Còn nữa, anh cũng biết đến công ty Trang trí Kiến trúc Lăng Long nhỉ, sau này tôi muốn giao mảng Lăng Long này cho anh, bởi vì tính chất đặc biệt của nó, chưa kể, lúc trước nó được đăng kí vào thời điểm đặc biệt, dẫn tới việc Lăng Long không thể công khai rầm rộ ra bên ngoài được, ngược lại còn phải duy trì tính thần bí của nó.”
Tôi nói về tình hình hiện tại của Lăng Long cho Vệ Triết nghe thật kỹ càng tỉ mỉ.
“Cho nên, sau khi anh tiếp nhận Lăng Long, hành sự nhất định phải cẩn thận, bởi vì trực giác nói với tôi, sự tồn tại của Lăng Long, nhất định sẽ phục vụ cho mục đích sử dụng đặc biệt nào đó! Trừ phi là biện pháp cuối cùng, nếu không anh không được công khai đó là công ty của tôi.”
“Đã rõ!”
“Trước mắt chỉ có vài người chúng ta biết đến, Bùi Thiên Vũ, Triệu Quốc Tỉ, Trương Kính Tùng, anh và tôi!”
Vệ Triết nghiêm túc gật gật đầu: “Cảm ơn chủ tịch lăng đã tin tưởng!”
“Vốn dĩ ban đầu tôi chỉ có ý định biến nó thành vũ khí đánh bại Tân Hạo Đình.

Nhưng mà hiện tại tình hình có chút thay đổi, dù sao thì trước mắt chúng ta cũng bị kẹp giữa Bác Duệ Thiên Vũ và Hằng Viễn, còn có cả sự tồn tại của Bùi Du Thanh nữa, tôi luôn cảm thấy có chút áp lực mà chính tôi cũng không thể hiểu được.”
Tôi vô cùng tin tưởng Vệ Triết, có lẽ là vì anh ta là người mà Bùi Thiên Vũ đưa đến bên cạnh tôi.
“Tôi biết, thú thực anh Bùi để tôi làm thuộc hạ của cô, cũng là vì muốn tôi bảo vệ chu toàn cho cô, chứ kỳ thực anh ấy không có hạn chế ý tưởng của cô, anh ấy chỉ dặn tôi là tất thảy đều phải trung thành với cô!” Vệ Triết không phủ nhận điều này, anh ta đã từng là người của Bùi Thiên Vũ.
Về điểm này tôi vô cùng vui mừng, chúng ta cần phải tin tưởng lẫn nhau.

Tôi và Vệ Triết nói chuyện xong xuôi, anh ta xoay người đi ra ngoài, ánh mắt tôi lại tập trung vào bức ảnh, nhìn khuôn mặt xuất hiện trên bức ảnh luôn khiến tôi có một cảm giác lạnh toát sống lưng.
Trên thế giới này thật sự có những người giống nhau đến vậy sao, quá giống.
Tôi tiện tay để lại bức ảnh vào trong túi.
Đúng lúc này, Hồ Nguyệt ôm một xấp tài liệu tiến vào, tôi duỗi tay nhận lấy, nhanh chóng xử lý.

Hồ Nguyệt nói với tôi rằng, công trình năm mươi nghìn mét vuông của Hằng Viễn diễn ra rất thuận lợi, tất cả tài liệu đã có, đã thống kê hoàn chỉnh, sau đó cô ấy đưa bản báo cáo cho tôi.
Xử lý xong chuyện này cũng là gần giữa trưa, tôi buông bút vươn vai một cái, cử động cổ một chút, rảnh rỗi ngồi mát xa thật sự rất thoải mái.
Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi nhớ ra chuyện xảy ra ở cửa hàng mát xa ngày hôm qua, tiện tay bấm máy gọi một cuộc điện thoại cho Đào Tuệ San.
Đào Tuệ San nhận điện thoại xong thì lặng lẽ cười: “Chị vừa định gọi điện cho em, thì cuộc gọi của em đã xuất hiện trước rồi.”
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi thẳng.
“Giữa trưa thì còn làm gì được nữa? Em không cần bổ sung năng lượng sao?” Cô ấy nói với giọng trách cứ: “Vậy em gọi tới làm gì?”
Tôi cười he he: “Ăn gì?”
“Haiz! Chị mới phát hiện ra một chỗ rất tốt, ăn vặt ngay giữa Trùng Khánh, mì và tiết canh ở đó thật sự rất tuyệt!” Cô ấy vui vẻ nói.
Vừa nghe tới Trùng Khánh, tôi đã muốn tới ăn ngay: “Xa không?”.


ngôn tình hài
“Em chờ đi, giờ chị sẽ xuất phát tới văn phòng của em luôn, sau đó, chúng ta sẽ lái xe cùng nhau tới đó, nơi đó cách chỗ Y Mộc cũng không xa, giờ em điện thoại cho em ấy đi, chị xuống lầu ngay đây!” Nói xong, cô ấy lập tức tắt điện thoại.
Tôi nhanh chóng gọi điện cho Y Mộc, cô ấy nổi giận, gào rống, xong rồi mới nói chuyện với tôi.
“Lại là với ai vậy?” Tôi bất lực lắc đầu.
“Đừng nói nữa!” Y Mộc oán giận nói một câu: “Sao hôm nay cậu lại nhàn rỗi như thế hả?”
“Đi tới chỗ cậu ăn vặt, Đào Tuệ San nói muốn ăn vặt Trùng Khánh!” Tôi nói nhanh.
“Vậy thì mau đến đây đi! Uầy… Tớ còn chưa phát tiết xong đâu!” Cô ấy kể khổ: “Một người không xong việc, là cả đoàn đội đều không được nghỉ.”
“Không phải lại là Mạc Tiểu Kiều đó chứ?”.