Khi nhìn thấy tôi, dáng vẻ hưng phấn như thể uống máu gà của anh ta khiến tôi cạn lời.
“Hoa Dao, thật là trùng hợp, em cũng tới sớm à? Chúng ta đi cùng nhau đi, anh muốn đến sớm để gặp con gái chút!” Anh ta xuống xe đóng cửa, sau đó bước nhanh về phía tôi.
Tôi không dừng bước chân, muốn kéo dài khoảng cách với anh ta, thú thật, tôi thực sự không muốn để con gái ra ngoài ăn cơm với anh ta.
Tôi thật sự không yên tâm, mất công đau tim.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho mẹ, tôi sợ bà ấy ra sớm sẽ đụng phải Tân Hạo Đình, tôi không muốn bà ấy cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Sau đó tôi mới đón con gái ra, khoảnh khắc nhìn thấy Tân Hạo Đình, Điềm Điềm có hơi sững sờ một chút, con bé không tự chủ được ngẩng đầu lên quan sát tôi, tôi hiểu rõ trong lòng con bé đang nghĩ gì.
Đứa nhỏ này đã học được cách nhìn mặt đoán ý.
Tân Hạo Đình xuất hiện vô cùng tự nhiên, anh ta bước vội tới nói: “Con gái, có nhớ bố không? Mau lại đây để bố nhìn con một chút nào!”
Điềm Điềm không nhúc nhích, con bé vẫn đứng yên nhìn tôi.
“Mau nói chuyện đi, bố con muốn đưa con cùng đi ăn cơm đấy, hôm qua bố con bận chút chuyện, nên hôm nay muốn đền bù sinh nhật cho con, con muốn đi không?” Tôi nhìn con bé, nói cho con bé nghe ý định của Tân Hạo Đình.
“Mẹ có đi cùng không?” Điềm Điềm nhìn về phía tôi, cẩn thận hỏi.
Vấn đề này thật sự làm khó tôi, thành thật mà nói thì tôi hoàn toàn không muốn đi, tôi thừa nhận tâm trạng tôi cực kỳ không tốt, nhìn thấy Tân Hạo Đình là tôi đã thấy bực bội, ghê tởm và dễ cáu giận.
“Tất nhiên là mẹ sẽ đi rồi! Tới đây, để bố ôm một cái nào!” Tân Hạo Đình ngồi xổm xuống, anh ta giang hai cánh tay nhìn Điềm Điềm, nhưng con bé vẫn bất động, tôi đành phải đẩy nhẹ con bé một cái.
Có thể là được tôi cổ vũ, nên lúc này Điềm Điềm mới nhào vào trong lồng ngực Tân Hạo Đình, Tân Hạo Đình bế con bé lên, hôn vào khuôn mặt nhỏ của con bé, khoảnh khắc đó, Điềm Điềm nở nụ cười vui vẻ, bàn tay nhỏ cũng vòng qua ôm cổ Tân Hạo Đình, nói: “Bố ơi!”
Tôi cạn lời, máu mủ ruột thịt, những lời này quả không hề sai, dù thế nào thì anh ta cũng là bố con bé.
“Con có nhớ bố không? Bố thì lúc nào cũng nghĩ đến con gái hết! Tại bố bận việc, nên không có thời gian tới gặp Điềm Điềm, con có trách bố không?” Tân Hạo Đình bắt đầu nói chuyện dỗ dành trẻ con.
Có điều, tôi lại không thích, lúc này tôi không thể phản bác, vì dù sao trái tim bé bỏng của đứa nhỏ cũng cần được an ủi như vậy.
Tôi có thể đoán ra được, kỳ thực Điềm Điềm vẫn luôn rất nhớ Tân Hạo Đình, nếu không sao con bé lại không muốn xa rời Bùi Thiên Vũ như vậy chứ, đó rõ ràng là vì con bé đang khát khao muốn có được tình thương của một người bố.
Đôi mắt con bé nhìn chằm chằm vào Tân Hạo Đình, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm không có trách bố đâu!”
Nét tươi cười của Tân Hạo Đình càng thêm rạng rỡ hơn, anh ta liều mạng hôn Điềm Điềm vài cái, miệng nói: “Con gái của bố thật đáng yêu, bố biết nhất định con gái sẽ thông cảm cho bố mà! Đợi bố kiếm thật nhiều tiền, sẽ đưa bé cưng đi du lịch! Con gái muốn đi đâu nào!”
Đây là điều mà anh ta vẫn luôn hứa hẹn, tôi thờ ơ lạnh nhạt, tôi cũng không biết, điều anh ta nói có thể tin được mấy phần.
Trong mắt tôi, Tân Hạo Đình nói dối đơn giản như việc ăn cơm mỗi ngày vậy, chỉ cần há mồm là có thể nói dối được.
“Bố có mua quà cho con đấy! Đi, đi xem xem con thích không!” Nói xong anh ta xoay người, duỗi tay ra định ôm tôi, nhưng tôi chọn né tránh.
Tôi chửi thầm trong lòng, con gái anh là của anh, nhưng tôi thì không.
Có lẽ trong mắt người ngoài, chúng tôi là một gia đình ba người tương đối hòa thuận, trai anh tuấn gái xinh đẹp và một đứa nhỏ dễ thương, hình ảnh này đã thu hút ánh mắt hâm mộ của nhiều phụ huynh đón con.
Đi ra tới cửa lớn, anh ta bước tới trước xe, mở cửa xe duỗi tay lấy từ bên trong ra một con gấu bông rồi đưa cho con gái, Điềm Điềm vui vẻ ôm vào trong lồng ngực.
Trong khi Tân Hạo Đình còn chưa kịp hỏi đứa nhỏ có thích món đồ này không, thì đã thấy một chiếc xe taxi “kít” một cái, rồi dừng trước mặt anh ta, Tân Hiểu Lan với cái bụng bầu bước từ trong xe xuống.
Tôi thầm kêu khổ, ai cứu tôi đi, chuyện xấu tới rồi.
.