Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 264: Chương 264





Tắt điện thoại rồi nhìn lại thời gian, tôi vội vàng bò dậy, rửa ráy xong thì xuống lầu, Điềm Điềm đã được đưa đi học.

Vừa tính ăn cơm, Hồ Nguyệt đã gọi tới, nói với tôi Thiệu Tiểu Lôi đang đợi tôi ở văn phòng, tôi vừa nghe xong thì vội đáp tôi đến liền.

Tôi xách cặp chạy ra ngoài, đúng lúc mẹ tôi đưa Điềm Điềm đi học mới về, vừa đi chợ nữa.

Thấy tôi tính đi, mẹ hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Chưa ạ, đến công ty con ăn sau, có khách hàng, con phải ăn với cô ấy!" Nói xong tôi vội rời khỏi nhà.

Vừa đến văn phòng, quả nhiên đã thấy Thiệu Tiểu Lôi đang đợi tôi ở văn phòng, như lời Hồ Nguyệt.

Tôi bước vào, cô ấy vội đứng dậy, nghiêm túc gọi một tiếng: "Sếp Lăng!"

Tôi vừa đi vào vừa cười hỏi: "Đợi lâu không? Hôm qua là sinh nhật con gái tôi nên chúng tôi chơi đến khuya, hôm nay dậy trễ mất!" Tôi ngại ngùng nói, nhìn thời gian, giờ ăn cơm thì hơi sớm.

" Sếp Lăng, tôi vừa tham quan một vòng, quy mô không nhỏ nha!" Cô ấy cung kính nói, che giấu sự gương gạo của mình.

"Đừng nói vậy! Ngồi đi!" Tôi nhiệt tình kéo cô ấy ra sofa.

"Vốn dĩ hôm nay tôi định về, nhưng nghĩ nghĩ cũng nên tạm biệt đàng hoàng với cô! Chuyện lần này đúng là một pha tự vả, tôi phải xin lỗi tận miệng mới an tâm.

" Thiệu Tiểu Lôi nói tới đây, mặt tỏ vẻ biết lỗi.

"Đừng nói thế, cũng không phải cô muốn vậy!" Tôi bao dung nói.

“Hầy! ” Cô ấy thở dài một tiếng: "Khó mà tìm được một người bạn vừa gặp đã tưởng quen thân thế này, chỉ là xa quá! Chúng ta mà ở chung thành phố thì hay biết mấy!"
Tôi nghĩ một chút, kéo cô ấy, lấy túi của mình ra: "Đi! hai chúng ta đi giải khuây một hôm!" Tôi cố ý nói khẽ.

Cô ấy nhìn tôi khó hiểu, tôi nở nụ cười nghịch ngợm, sau đó đưa cô ấy đi, nói với Hồ Nguyệt một câu là có chuyện gì cứ gọi cho tôi.

Tôi lái xe đưa cô ấy đến quảng trường Thời Đại, trong Nhạc Hào có một spa làm đẹp, spa này là Đào Bích Hồng giới thiệu tôi lâu rồi, hồi Tết còn tặng tôi thẻ hội viên, hôm nay có cơ hội rồi, kéo theo Thiệu Tiểu Lôi cùng hưởng thụ thôi!
Không ngờ tiệm đắt khách, giờ này đã đầy chỗ, tiếp tân bảo chúng tôi đến sofa giữa sảnh nghỉ ngơi.

Môi trường của chỗ này không phải tốt bình thường, phục vụ cũng rất tốt, hèn gì các cô gái mê mệt dữ vậy, vừa thơm vừa đẹp.

Tôi và Thiệu Tiểu Lôi vừa nói vừa đợi, dù thời gian cũng còn nhiều.


Có mấy cô gái đi từ ngoài vào, vừa nói vừa bước vào, giọng nói rất lớn, hơi ồn.

Tôi ngồi đối diện cửa, không thể nhìn thấy ai vào.

Nhưng một giọng nói rất quen thuộc với tôi, tôi vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của cô ta.

Hoá ra không phải người khác, mà là Điền Ny.

Tôi lặp đi lặp lại trong lòng, duyên phận khó dứt quá, sao đi đâu cũng gặp thế.

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt cụp xuống, cũng không có ý chào tôi, tôi đương nhiên cũng không muốn cho họ mặt mũi gì, mọi người xem như không quen biết, bình an vô sự là được.

Nhưng tôi nghĩ cũng phải xem đối phương nghĩ gì, nhưng cô ta là Điền Ny, cô ta là kẻ có thù ắt báo, sao có thể bỏ qua cây đinh là tôi chứ.

Cô ta vừa đi vừa nói mỉa với nhân viên: "Hừm! Mỹ nữ, cấp bậc ở đây đúng là hơi đi xuống nhỉ!"

Nhân viên xinh đẹp nở nụ cười quyến rũ: "Thưa cô, sao lại thế? Hội viên của chúng tôi là tiêu chuẩn đó! Không phải ai cũng hưởng thụ được đâu ạ.

"
Nghe cách họ nói chuyện thì Điền Ny là khách quen.

Lần đầu tôi tới đây, với cả nói thật ra, tôi cũng không hiểu quy tắc của người ở đây.

Chỉ nghe Điền Ny hừ một tiếng rồi nói: "Này! Nhóc con, còn dám nói tiêu chuẩn cao ư? Cô phải phản ánh lại với chủ của mình, không phải hạng người nào cũng cho vào được đâu? Nếu cứ thế thì chúng tôi huỷ thẻ đấy!"
Trong sảnh còn vài người khác nữa, có hơi không vui nhìn cô ta, cô ta cười cười: "Đừng lo, không có nói mọi người đâu!"
Tôi lập tức hiểu ý cô ta, không nói họ thì là nói tôi chứ gì.

.