Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 262: Chương 262





Anh cụp mắt xuống, không trả lời.
"Thật sự là anh sao? Sao anh không vào, mấy ngày lễ anh làm gì vậy? Anh ở nước ngoài hay ở Giang Thành? Có mình anh thôi sao?..." Tôi hỏi liên tiếp như súng liên thanh vậy.
“Em mới nhớ ra mà hỏi, không thấy hơi muộn sao?” Giọng điệu của anh nghe có chút tức giận.
Tôi lập tức cảm thấy tồi tệ, nước mắt lưng tròng: "Ai bảo anh có tin đồn khắp nơi như thế, sao em biết cái nào thật cái nào giả, nào là Lâm Doãn Nhi nào là Mạc Tiểu Kiều, em biết sẽ còn có nhiều Doãn Nhi và Tiểu Kiều nữa, em không thích tiền bạc gì của anh hết, nhưng em cũng không thể thích một người đàn ông đào hoa khắp nơi như thế được đúng chứ?"
Tôi như đã tìm được chỗ để trút giận, bất chấp mọi thứ, tôi trút hết nỗi uất ức của tôi ra, trách móc anh không ra gì.
“Em bị Tân Hạo Đình gạt là đủ xui xẻo rồi, chưa xong em lại còn tìm một gã ong bướm khắp nơi, em...!em có còn là người không? Sao số em khổ vậy? Lăng Hoa Dao em thất bại vậy sao? Tìm đại một người cũng gạt em được, lợi dụng em, bắt em làm thế thân!” Tôi gào lên.
“Anh là người bạ đâu ăn đấy như vậy à?” Anh hỏi tôi với vẻ không hài lòng.
"Không phải..." Tôi lại gào lên, ttức giận trừng mắt nhìn anh: "Em đã nói em không xứng với anh, nhưng anh chọc tới em trước, anh phải chịu trách nhiệm!"
"Em không cần một gia đình giàu có, tự em có thể làm giàu.


Em chỉ muốn sống yêu thương nhau qua ngày, tận trung tận hiếu, tận trách nhiệm của mình.

Em không xứng đáng với cả những điều này sao?" Tôi nhìn anh, khóc bù lu bù loa.
"Xứng..." Tnh nói, lặng lẽ ôm chặt tôi vào lòng: "Đừng khóc nữa!"
"Anh nói xem...!trông em có giống Lâm Doãn Nhi không? Anh rất yêu cô ấy, tại sao lại còn dây dưa với người khác? Cho anh biết Bùi Thiên Vũ, em tên là Lăng Hoa Dao, không phải Lâm Doãn Nhi!" "
“Em không là ai cả!” Anh bỗng nói một câu lạ lùng.
"Ý của anh là gì? Anh nói đi? Em cứ phải giống cô ta ư?" Tôi nói tới đây, trong lòng vô cùng đau đớn: "Em không ngốc, em mãi mãi không bằng một người đã mất, chuyện này em hiểu lâu rồi.

Nếu anh muốn tìm hình bóng cô ta trên người em, thì cũng có bấy nhiêu thôi, em không làm thế thân cho ai cả."
Nói xong, tôi đẩy anh ra toan ngồi dậy.
Anh sợ đến nỗi đè lên người tôi, ôm tôi: "Không phải, em là em, anh không hề để ý Lâm Doãn Nhi gì cả, cô ấy không liên quan gì tới anh hết.

Anh nói rồi, em chỉ cần tin anh thôi, anh sẽ cho em biết tại sao, nhưng bây giờ không được!"
"Tại sao không được?" Tôi nhìn anh, khó hiểu.
"Em không cần biết nhiều quá, sẽ có ngày em sẽ hiểu thôi, thật ra em mới là người anh cần tìm." Anh nhìn tôi, tay anh khẽ vuốt tóc mai tôi, dáng vẻ mới trân trọng cưng chiều làm sao.

"Tại sao lại nói vậy...?" Tôi không còn chút oán trách gì nữa, ngoan ngoãn nhìn anh.
"Anh vẫn còn đang điều tra vài chuyện, có nhiều chuyện không đối chất được, vậy nên không thể cho em đáp án chính xác.

Cho anh chút thời gian! Cứ đợi anh ở đây, bất kể có chuyện gì xảy ra, có bao nhiêu biến cố, em cũng phải nhớ lời anh, tin anh! Chỉ tin anh!"
"Nói em biết một chút thôi! Cái nào quan trọng ấy!" Tôi nhìn anh khẩn cầu.
"Cái chết của bố mẹ anh không đơn giản!" Trong mắt anh loé lên nét đau đớn.
Tôi kinh ngạc đến độ cứng họng, đây là điều tôi không thể tưởng tượng được: "Ý anh là...!tai nạn trên không không hề đơn giản?"
"Đang điều tra tiếp!"
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn lại sự kinh sợ.
Hai người chúng tôi im lặng hồi lâu, anh mới hôn trán tôi: "Lâm Doãn Nhi chỉ là vật hy sinh lúc đó, nhưng lại là người liên quan quan trọng, anh chỉ thấy có lỗi với cô ta, không phải yêu!"
"Vậy nên sau này đừng nghĩ đến cái tên này nữa, anh không muốn em cứ lấy cái tên này ra nói, anh khó chịu!" Anh nói: "Anh có sự cấm kỵ mà anh phải bảo vệ kĩ, em không cần phải ghen bậy bạ với họ.


Em là người thật, còn họ là diễn viên thôi, hiểu chưa?"
Không hiểu sao những lời này lại làm tôi thấy cực kỳ nhẹ lòng.
Khoảnh khắc bước ra từ khách sạn, tôi cảm nhận được sự nhẹ nhõm chưa từng có.

Hòn đá nặng trịch ở ngực đã biến mất.
Nhưng tôi không biết lúc tôi đi ra, những lời anh dặn dò tôi thật ra còn quan trọng hơn hòn đá đè nặng trên ngực tôi nữa, thậm chí sau này tôi mới phát hiện, đó không phải là dặn dò, đó là anh sợ những gì sẽ xảy ra.
Lên xe, tôi lái xe rời khỏi Quốc tế Kim Tinh, nhưng tôi cứ thấy sai ở đâu đó, cứ cảm giác có người đang theo dõi tôi..