Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 257: Chương 257





Về đến công ty thì những người khác đã tan làm hết, Trương Kính Tùng đang chờ tôi trong phòng làm việc của anh ta, tôi tình cờ gặp Vệ Triết trong hành lang.

Tôi cũng gọi anh ta đến phòng làm việc của Trương Kính Tùng.

Tôi kể lại chi tiết mọi chuyện những gì Quý Thanh Viễn nói với tôi cho hai người kia nghe, cũng đưa bản hợp đồng kia cho Trương Kính Tùng.

Sau khi anh ta đọc xong thì đưa cho Vệ Triết.

Vệ Triết cũng nói rằng bản hợp đồng này không đơn giản, nhất định là có bí mật gì đó ẩn giấu đằng sau.

“Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất, để em khéo léo từ chối xem!” Tôi nhìn hai người họ nói: “Bây giờ chúng ta vừa mới mới vừa tốt lên, không thể mạo hiểm được!”
Trương Kính Tùng nói: “Anh thấy là không phải là không thể nhận được, Quý Thanh Viễn cũng đã nói là chúng ta cứ ra điều kiện còn gì! Theo anh thấy thì đây chính là cơ hội đấy!”

Anh ta dựa lưng vào ghế, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: “Ngày mai em không tiện, để anh đến thương lượng với anh ta!”
“Anh muốn cân sức ngang tài sao?” Vệ Triết nhìn về phía Trương Kính Tùng.

“Anh đâu có đen vậy đâu, nhưng đã mạo hiểm thì phải nhanh chóng ngăn chặn tổn thất và chuẩn bị điều kiện! Nếu như Quý Thanh Viễn đã nhắc nhở sếp Lăng chúng ta cứ ra điều kiện thì chúng ta cũng không cần khách sáo nữa!”
“Nhưng người ta đã giúp chúng ta vào lúc quan trọng, lần này anh ta nói vậy chính là giúp anh ta!”
“Đây cũng là một loại giúp đỡ.

Giúp đỡ cũng có rất nhiều loại, rất nhiều hình thức, muốn phân rõ chuyện gì thì muốn giúp anh ta nhất định phải giúp anh ta, nhưng bây giờ giúp đỡ cũng hơi khó, thương lượng thì lương lượng, chúng ta không thể không nói về lợi ích được!” Trương Kính Tùng vẫn có lý hơn tôi.

Vệ Triết cũng đồng tình với lời của Trương Kính Tùng.

Vì thế ba người chúng tôi nghiên cứu kĩ càng rồi quyết định để Trương Kính Tùng và Quý Thanh Viễn bàn bạc điều kiện!
Mặc dù kết quả là ba người chúng tôi cùng nhau nghiên cứu, tôi vẫn hơi xấu hổ, nhưng dù sao bọn họ cũng tin rằng Quý Thanh Viễn sẽ tán thành.

Sau khi quyết định xong, chúng tôi vừa rời khỏi công ty thì mẹ tôi đã gọi điện đến, bảo rằng hôm nay ở nhà có làm sủi cảo nhân dưa chua, gọi Trương Kính Tùng về ăn cơm, tôi cũng gọi Vệ Triết theo, dù sao giờ này cũng phải ăn.

Vừa vào nhà đã nhìn thấy Y Mộc và Đào Bích Hồng đang ở đó, sủi cảo cũng đã gói gần xong.

Y Mộc nhìn Vệ Triết, nhỏ giọng trêu chọc: “Ôi trời, bây giờ bộ phận tuyển dụng của công ty cậu còn hoạt động tốt thật đấy nhỉ?”
Tôi cười, nhìn dáng vẻ chảy nước miếng của cô ấy, nói: “Cậu đã đi diễn cả ngày rồi mà sao vẫn còn không bình tĩnh được thế hả?”
“Chính nó! Cậu không biết chuyện hôm nay bọn tớ phải di chuyển như thế nào đâu, suýt thì giết chết tớ rồi, Bùi…” Cô ấy còn chưa kịp nói ra ba chữ Bùi Thiên Vũ, được một nửa lại nuốt lại vào.


Tôi bình tĩnh liếc cô ấy một cái: “Tớ nhìn thấy cậu rồi!”
“Hả… Cậu, cậu cũng ở đấy sao?” Y Mộc nhìn tôi: “Tại sao cậu lại ở đó?”
“Đó là nơi công cộng mà, tớ đi mua sắm, hôm qua mua quần áo cho Điềm Điềm hơi nhỏ một chút, hôm nay đi đổi lại, ai ngờ đi qua chỗ các cậu làm việc!”
“Cái đồ Mạc Tiểu Kiều kia thật là may mắn, tớ nói cho cậu biết! Cậu có biết cô ta sẽ lấy được bao nhiêu tiền nếu lời nói đó được chứng thực không? Chưa có ai cạnh tranh được với cô ta, giờ cô ta lại càng điên hơn!” Y Mộc tỏ vẻ khinh thường.

“Không phải em bảo cô ta sẽ toang sao?” Đào Bích Hồng đáp cô ấy một câu.

“Chị đừng có nói chuyện đó với em, trợ lý riêng của Mạc Tiểu Kiều bí mật nói với em rằng Bùi Thiên Vũ chưa từng liên hệ với cô ta!!”
Y Mộc rất chắc chắn nói: “Hôm nay cũng vậy, Bùi Thiên Vũ hợp tác rất tốt lúc chụp ảnh ở khu trang sức, vừa xong đã quay người bỏ đi rồi! Ban đầu mọi người còn tưởng anh ta có thể ăn trưa cùng Mạc Tiểu Kiều cơ, nhưng ai ngờ người vừa đi ra thì người ta đã xuống xe đi rồi! Nghe nói Mạc Tiểu Kiều tức đến mức hét to lên trong xe ấy.


Tôi nghe Y Mộc miêu tả sinh động như thật, mặc dù ngoài mặt thì bình tĩnh không một gợn sóng nhưng trong lòng tôi lại rất vui sướng, giống như một cây lúa mạch non, mới nhú lên một chút.

“Đúng là không thể hiểu nổi cái tên Bùi Thiên Vũ đó, tại sao tâng bốc cô ta mà lại lạnh nhạt với người ta chứ? Em không cảm thấy kì lạ sao? Còn có người đàn ông như thế à?” Đào Bích Hồng vô cùng nghi hoặc nhìn Y Mộc.

Trong lòng tôi cũng có câu hỏi như vậy, chẳng lẽ anh đã thử rồi, Mặc Tiểu Kiều không giống Lâm Doãn Nhi của anh sao?

Nhưng bây giờ anh cũng không sợ bị người ngoài biết được! Chẳng lẽ anh không sợ Bùi Du Thanh biết rồi đến gây phiền phức sao, hay là cố ý làm vậy?
Điều kiện của tôi không thể so sánh với Mạc Tiểu Kiều được, tôi mang theo một đứa con “tái giá”, sao có thể so với một ngôi sao lưu lượng như Mạc Tiểu Kiều được.

Cho nên mục đích anh làm vậy là để thu hút sự chú ý của Bùi Du Thanh sao?
Ý nghĩ này vừa hiện lên khiến tôi bỗng như hiểu ra, có lẽ anh làm lớn chuyện với Mạc Tiểu Kiều không phải là chuyện xấu, Bùi Du Thanh sẽ xử lý Mặc Tiểu Kiều như thế nào? Chẳng lẽ cũng sắp xếp người bám theo, đối xử với Mạc Tiểu Kiều như với tôi sao?
Không thể nào, tôi lập tức huỷ bỏ khả năng này.

Bùi Du Thanh không thể mỗi người một vẻ được! Lẽ nào Bùi Thiên Vũ giả bộ ngớ ngẩn lúc ở cùng Bùi Du Thanh là để lừa bà ta, để đánh lạc hướng sự chú ý sao?
Coi thường tôi à?
Đột nhiên tôi bỗng hiểu ra chuyện gì đó?
Ý nghĩ này khiến tôi rất kinh ngạc, chẳng lẽ Bùi Thiên Vũ thật sự nghĩ như vậy sao?.