Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 256: Chương 256





“Vẫn ở quán lần trước, để lát nữa tôi gửi định vị cho cô!”
“Được!” Tôi đồng ý rồi cúp điện thoại, Quý Thanh Viễn nhanh chóng gửi định vị đến.

Tôi xem qua một chút, phân biệt phương hướng và đi thẳng đến chỗ quán.

Đến đâu, Quý Thanh Viễn đang đợi ở đâu.

“Sếp Quý!” Tôi bước vào, anh ta cũng không khách sáo mà rót cho tôi một chén trà.

“Lăng Hoa Dao, tôi có chuyện nhờ cô!” Anh ta nói thẳng vào vấn đề.


Thật lòng mà nói, bây giờ ấn tượng của tôi về người đàn ông trước mặt này càng ngày càng tốt, không liều lĩnh, không già mồm sĩ diện, không làm khó người khác.

“Anh nói đi!” Tôi cũng không khách sáo.

Anh ta thấy tôi nhanh nhẹn trả lời bèn quay người lại rút từ cặp đựng văn bản ra một tập tài liệu, đặt vào tay tôi: “Cô đọc qua cái này đi!”
Tôi nghi ngờ liếc nhìn anh ta một cái, giơ tay nhận lấy, đây là một bản hợp đồng, đúng ra thì là một hợp đồng dự án, nhưng tên không phải là Hằng Viễn.

Tôi đọc kĩ lại, diện tích mở rộng cũng không nhỏ, đã được quy hoạch rất tốt.

Nhưng tôi không hiểu Quý Thanh Viễn cho tôi xem là có ý gì, sau khi đọc xong, tôi ngước mắt lên nhìn Quý Thanh Viễn, nói: “Sếp Quý…”
“Đây là hợp đồng thế chấp, nhưng đối phương không thể trả được nên cũng như hợp đồng của tôi vậy, nhưng tôi không muốn để Hằng Viễn làm, cô có hứng thú không? Đương nhiên tất cả các thủ tục đều đã hoàn tất, không gây bất cứ phiền phức gì cho cô đâu.

” Anh ta nhìn tôi, trong mắt hiện lên tia rất nghiêm túc: “Cứ coi như là giúp tôi đi!”
“Tôi… có thể suy nghĩ một chút không? Dù sao thì bên công ty tôi vẫn còn một vị trí đối tác, tôi không thể quyết một mình được! Nhưng tôi muốn biết thêm những chuyện ngoài hợp đồng! Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là anh có đủ lòng tin với tôi!”
“Cái đó thì đương nhiên rồi!” Quý Thanh Viễn hơi gật đầu, nói chi tiết cho tôi về nguồn gốc của hợp đồng thế chấp kia, cũng nói cho tôi biết lý do tại sao anh ta không muốn đưa cho Hằng Viễn.

Trong lòng tôi biết rất rõ rằng điều này có rủi ro, hơn nữa tôi còn mơ hồ cảm thấy lúc này Quý Thanh Viễn không chỉ đơn giản là muốn đẩy cái hợp đồng này đi như vậy.

“Sếp Lăng, cô cứ nghĩ kĩ đi, tôi rất tin tưởng cô! Nhưng xin hãy mau cho tôi câu trả lời thuyết phục càng sớm càng tốt, tôi đang rất gấp!” Quý Thanh Viễn nghiêm túc nhìn tôi nói: “Vì bây giờ không có người nào mà tôi tin tưởng hơn là giao cho cô! Có điều kiện gì cô cứ nói đi!”
“Được rồi! Tôi sẽ thương lượng với giám đốc Trương một chút rồi trả lời anh sau!” Tôi cho anh ta một câu trả lời thuyết phục.


“Cảm ơn!” Anh ta thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Thế này đi! Bây giờ tôi quay về luôn, ngày mai chúng ta vẫn ở chỗ này, hết giờ làm tôi sẽ đến thông báo cho anh!” Tôi nói xong liền đứng lên, đột nhiên nhớ đến một chuyện nhìn qua bản hợp đồng: “Tôi…”
Quý Thanh Viễn im lặng một lát, giơ tay cầm lấy bản hợp đồng đưa cho tôi, động tác không có chút do dự nào, hiển nhiên anh ta muốn tôi hiểu rằng anh ta tin tưởng tôi: “Cô có thể mang cái này về!”
“Cảm ơn!” Tôi nhận lấy bản hợp đồng, cảm giác như đồ trong tay đang cầm rất nặng, nặng ở chỗ lòng tin.

ngôn tình sủng
Anh ta cũng đứng lên: “Sếp Lăng…”
Anh ta muốn nói rồi lại thôi, mắt rủ xuống một lát, tựa như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Tôi biết là Điền Ny rất vô lễ với cô! Đừng để ý nhé, cô ta là người như vậy!”
Tôi cười cười, lần đầu tiên nhẹ nhàng trêu chọc anh ta: “Sếp Quý, tôi đâu có nhỏ mọn như vậy đâu!”
“Vậy là tốt rồi, nhưng mà, có lẽ sau này… cô có thể nói với tôi!” Anh ta hơi xấu hổ, cười: “Có mấy lời tôi không biết phải nói như thế nào!”
“Yên tâm đi! Sếp Quý, tôi có thể xử lý được, nếu mà hơi quá đáng tôi cũng không quan tâm đến thể diện của ai đâu! Lúc đó anh đừng nói là tôi không giữ mặt mũi cho anh là được rồi!”
Anh ta cười, cam đoan gật đầu: “Không vấn đề gì! Con người cô ta, cũng cần phải có người trấn áp lại sự bướng bỉnh của cô ta! Không cần quan tâm đến thể diện của tôi đâu!”
Hai người chúng tôi cũng không nói thêm gì, một trước một sau rời khỏi quán.


Trong xe, tôi gọi điện thoại cho Trương Kính Tùng, bảo anh ta chờ tôi trong văn phòng, vấn đề nặng trĩu này đang nằm trong tay tôi.

Nhận lấy, nhất định là có rủi ro! Nhưng thật lòng mà nói thì Quý Thanh Viễn còn có nhiều mạo hiểm hơn tôi, Hằng Viễn là công ty với hình thức đầu tư cổ phần, việc anh ta lén nhận hợp đồng đen là điều cấm kị.

Không nhận, vậy thì lại hơi không trọng nghĩa, dù sao lúc tôi khó khăn nhất Quý Thanh Viễn đã không hề do dự mà giơ tay giúp đỡ, mặc kệ lúc đó anh ta nghĩ gì và có mục đích như nào thì kết quả vẫn là người ta giúp mình.

Trong giang hồ phải phụ thuộc vào người khác, đã nhận sự giúp đỡ của người ta thì chẳng khác gì đã nhận sự rủi ro này vậy, có nợ thì phải trả.

Nhưng trả như thế nào thì tôi và Trương Kính Tùng phải bàn bạc một chút đã.

.