Âm thanh này vang lên làm chúng tôi sợ đến nỗi đột ngột quay đầu nhìn về phía nơi tạo ra âm thanh, mấy bóng người nhanh chóng chạy về sân.
Chúng tôi mỉm cười với nhau, anh nói: "Xong rồi, bị nhìn trộm rồi! Có thể bị chụp ảnh không?"
Tôi cười khúc khích, rất hào sảng kéo lấy anh: "Về nhà thôi!"
Sau khi vào cửa, tất cả họ đều giả vờ như không có gì, nhưng hai chúng tôi lại bị thẩm vấn.
Nhất thời, một vòng cười đùa khác trong toàn bộ ngôi nhà bắt đầu.
Trong lúc bất tri bất giác, kỳ nghỉ đã kết thúc, nên trở lại làm việc rồi.
Lần này thực sự rất bận rộn.
Cha mẹ của anh Kính Tùng cũng quay trở lại thị trấn nhỏ và hẹn với lễ hội mùa xuân tiếp theo.
Tôi cũng càng thêm ăn ý hơn với Trương Kính Tùng.
Chúng tôi phân công khác nhau.
Lần này là anh ta chịu trách nhiệm bắt lấy dự án, tôi nắm bắt nhà cung cấp, còn Vệ Triết chủ yếu hỗ trợ dự án và thị trường của Trương Kính Tùng.
Tôi dường như không có tin tức về Bùi Thiên Vũ trong một thời gian dài.
Không biết anh có ở Giang Thành không, tôi chịu đựng không nghĩ về anh nữa, không chú ý đến bất kỳ sự kiện nào có thể có tin tức của anh, nhưng lòng tôi biết rõ rằng tôi không thể nào dứt anh ra được.
Truyện Cổ Đại
Cây bút đó nằm trong tay tôi mỗi ngày, một khắc cũng không thể rời tay.
Chỉ cần tôi ở trong văn phòng, nó sẽ nằm trong tay tôi.
Lần đầu tiên sau lễ hội gặp Tân Hạo Đình là khi đang ở trong bệnh viện.
Tôi đã đến siêu âm doppler màu để kiểm tra sỏi mật.
Những ngày này có thể là do lễ hội, tôi ăn quá nhiều dầu mỡ, đôi khi thấy đau lâm râm.
Phòng siêu âm màu được tập trung ở một nơi, anh ta đưa Tân Hiểu Lan đến để khám thai.
Lần này, bụng của Tân Hiểu Lan lớn hơn rất nhiều, loạng choạng đi theo bên cạnh Tân Hạo Đình.
Tại thời điểm nhìn thấy tôi, Tân Hiểu Lan ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Tân Hạo Đình, như thể sợ bị ai cướp mất tài sản của mình vậy, treo trên cơ thể anh ta như một con bạch tuộc.
Tân Hạo Đình mặc vest đi giày da, anh khí ngất trời, vẫn rất thu hút, luôn dẫn tới tỷ suất quay đầu không thấp.
Từ khi quẹo vào hành lang, nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta vẫn luôn rục rịch tìm cơ hội tôi nhìn thẳng vào anh ta, muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi chẳng thèm ngó ngàng.
Bộ dạng hiện tại của Tân Hiểu Lan thực sự không dám khen, tôi thậm chí còn nghi ngờ cuộc sống.
Tôi ngồi đó nhắm mắt mà nghĩ khi mình mang thai, chẳng lẽ cũng là như thế này ư?
Cuối cùng, kết luận của riêng tôi vẫn là không, chắc chắn là không!
Cho dù nói như thế nào, chị đây vẫn tốt hơn cô ta, tuyệt đối tự tin sẽ không phải là kiểu như cô ta bây giờ.
Gương mặt đầy vết nám, đôi mắt hình mắt rắn không được trang điểm trông thật sự xấu xí.
Mái tóc dài với những lọn tóc khô như cỏ, còn chải theo kiểu tóc công chúa của Hàn Quốc rất thời thượng! Váy bà bầu phối với mái tóc trông khá lạc quẻ! Có vẻ như vì làm cho mình trông cao hơn mà còn đi giày cao gót.
Nhìn thoáng qua thôi là tôi đã không muốn liếc nhìn thêm lần thứ hai, khá buồn nôn.
Cô ta đúng là bị bệnh.
Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào tôi như một con rắn hung ác nham hiểm.
Kể từ sau khi kết hôn, Y Mộc luôn dạy tôi chú ý đến hình tượng của mình, sau đó lại có Đào Bích Hồng, gu ăn mặc của tôi đã được nâng lên một tầm cao mới và đã trở nên tinh tế.
Chiếc váy công sở vừa người làm cho tôi mặc vào trông thanh lịch trí tuệ, mái tóc dài, khuôn mặt hồng hào và sáng bóng, làn da được miêu tả là nõn nà cũng không khoa trương.
Tôi không biết liệu Tân Hiểu Lan ghen tị hay hâm mộ, hoặc cũng có thể hận thù, quay mắt lại và trừng mắt nhìn tôi một cách quái đản.
"Thật là không nhìn ra nha, đã bị ném về tám trăm lần rồi mà còn có mặt mũi đi rêu rao xung quanh, có trang điểm đẹp cỡ nào thì cũng là bị vứt bỏ thôi!" Lời này nghe vào thật chói tai.
Có ai ra ngoài mà không trang điểm tỉ mỉ cơ chứ.
Tôi chỉ làm như không nghe thấy, cũng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Một người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi ngó nghiêng xung quanh rồi hỏi tôi: "Cô biết cô ta à?"
Tôi bình tĩnh lắc đầu và nói chắc nịch: "Không biết! Đừng để ý đến cô ta, chó điên cắn lung tung ấy mà!"
Người phụ nữ nhìn tôi, phì cười: "Cô nói đúng lắm, người này bây giờ không chú ý đến lời nói và hành động của mình, vậy đứa bé sinh ra ó thể ra sao chứ!"
Tân Hiểu Lan cách chúng tôi hơi xa, chỉ thấy chúng tôi cười nhưng không biết chúng tôi nói gì, nhưng khẳng định đoán được không phải lời hay ho, nhất thời nổi điên mà hét vào mặt tôi: "Lăng Hoa Dao! Cô cười cái gì?"
Cô ta bỏ tay Tân Hạo Đình ra và chạy thẳng qua đây.
Tân Hạo Đình giật mình, vội vã qua theo..